Nguyên tác: THE MILLION POUND BANK NOTE
Tác giả: MARK TWAIN
Chuyển ngữ: Scarlett Le
CHƯƠNG 1:
TỪ SAN FRANCISCO ĐẾN LONDON
Khi ở tuổi 27, tôi đang làm việc cho một văn phòng ở San Francisco. Tôi làm công việc của mình rất tốt và có một tương lai đầy hứa hẹn. Tôi vẫn còn độc thân trên thế giới này và tôi đang thấy mình hài lòng với cuộc sống.
Vào những chiều thứ bảy, kỳ nghỉ cuối tuấn, tôi thường chèo chiếc thuyền nhỏ của mình ra vịnh San Francisco. Rồi một chiều thứ bảy nọ, tôi đã chèo thuyền đi quá xa. Bất ngờ có trận cuồng phong cuốn chiếc thuyền nhỏ của tôi ra khỏi vịnh, trôi dạt vào vùng biển Thái Bình Dương.
Đêm đó, khi tôi đã hoàn toàn mất hết hi vọng, có một chiếc tàu buồm của Anh đã nhìn thấy và cứu tôi lên boong. Chiếc tàu này đang trên đường đến London. Chuyến hải trình dài và đầy bão táp. Tôi đã phải làm công việc của thủy thủ trên tàu để trả tiền cho chuyến đi của mình.
Khi đến London, quần áo của tôi cũ nát và dơ bẩn. Tôi chỉ còn một đô la duy nhất trong túi, đồng đô la này đủ cho tôi miếng ăn và chỗ ngủ trong 24 giờ đầu tiên. Rồi suốt 24 giờ sau đó, tôi không có gì để ăn cũng không có chỗ để ngủ.
Vào khoảng 10 giờ sáng ngày kế tiếp, tôi rảo bước đến khu Portland và nhìn thấy một đứa trẻ đi dọc trên vỉa hè, tay cầm một cái lê to. Đứa bé chỉ cắn một miếng nhỏ rồi ném cả trái lê ra đường. Tôi đứng nhìn chòng chọc vào trái lê. Tôi đã quá đói và thực sự cần trái lê đó. Nhưng cứ đúng lúc tôi cúi xuống để nhặt nó lên thì có một người nào đó đi ngang, nhìn chăm chăm vào tôi. Thế là tôi đành vội quay sang hướng khác, đợi cho người đó đi khuất. Tôi làm như vậy nhiều lần để cố nhặt lấy trái lê đó. Nhưng chuyện tương tự lại xảy ra. Quá thất vọng, tôi quyết định lấy cho được trái lê, phớt lờ mọi người xung quanh, bất kể họ nhìn tôi như thế nào.
Ngay thời khắc đó, một quý ông mở cánh cửa sổ ngay phía sau tôi và nói:
– “Vào đây đi, chàng trai.”
Một người giúp việc ăn mặc lịch sự ra mở cửa và đưa tôi đến một căn phòng rất đẹp. Ở đây có hai ông già đang ngồi bàn luận vấn đề gì đó có vẻ là quan trọng. Bữa ăn sáng đang còn bày trên bàn. Tôi thì đang rất đói. Tôi nhìn không rời mắt khỏi bữa ăn sáng của họ.
Nhân đây, tôi muốn kể cho quý độc giả biết rằng hai quý ông này đã có một vụ đánh cược với nhau trong vài ngày trước. Chuyện này mãi về sau này tôi mới biết.
Xin hãy để tôi kể cho quý vị nghe chuyện gì đã xảy ra.
CHƯƠNG 2:
MỘT VỤ ĐÁNH CƯỢC BẤT THƯỜNG
Hai quý ông đó là hai anh em ruột. Trong vài hôm gần đây, họ đang tranh luận với nhau về một vấn đề khá kỳ lạ. Rồi họ quyết định kết thúc những tranh cãi của mình bằng một một vụ cá cược như cách những người Anh vẫn thường hay làm. Đây là nội dung của vụ cá cược. Ngân hàng quốc gia Anh đã cho phát hành hai tờ ngân phiếu mệnh giá 1 triệu bảng, dành cho một giao dịch ngoại thương. Vào thời điểm đó, một tờ ngân phiếu đã được sử dụng, tờ còn lại vẫn còn nằm trong ngân hàng.
Một ông A nói với ông B kia rằng:
– “Nếu có một người lạ, vừa thông minh vừa trung thực, đến London này mà không có bạn bè, cũng không có tiền bạc gì ngoại trừ tờ ngân phiếu một triệu bảng Anh, anh ta chắc chắn sẽ chết đói.
Ông B đáp:
– “Không đâu. Tôi không đồng ý.”
Ông A nói tiếp:
– “Nếu anh ta đi đến ngân hàng hay bất cứ nơi nào khác để đổi tờ ngân phiếu mệnh giá lớn như vậy, ngay lập tức cảnh sát sẽ bắt anh ta tống giam. Mọi người sẽ nghĩ rằng anh ta đánh cắp nó.”
Thế là họ cứ tiếp tục tranh luận ngày này qua ngày kia cho đến khi ông B nói:
– “Tôi đánh cược hai chục ngàn bảng là người lạ đó sẽ sống sót sau 30 ngày với tấm ngân phiếu mà không bị tống giam.”
Ông A chấp nhận lời thách cược. Ông đi tới ngân hàng và mua ngay một tờ ngân phiếu trị giá 1 triệu bảng. Sau đó, ông trở về nhà và viết một lá thư.
Rồi hai anh em ngồi bên cửa sổ chờ đợi tìm cho được đúng người đàn ông thích hợp cho cuộc cá cược của mình.
Hai ông đã nhìn thấy nhiều khuôn mặt lương thiện đi ngang, nhưng họ lại không đủ thông minh. Cũng có vài khuôn mặt trông rất là thông minh, nhưng lại không lương thiện. Rồi cũng có nhiều khuôn mặt vừa lương thiện vừa thông minh, nhưng họ lại không nghèo. Những khuôn mặt khác thì lương thiện, thông minh và nghèo, nhưng lại không phải là người lạ ở đây.
Khi họ đang ngồi bên cửa sổ và trông thấy tôi, họ nghĩ ngay tôi đúng là người họ tìm. Sau khi hỏi tôi vài câu, họ nhanh chóng nắm được chuyện của tôi. Cuối cùng, họ bảo tôi rằng tôi là người đàn ông thích hợp cho cuộc đánh cược của họ.
Tôi yêu cầu họ giải thích về cuộc đánh cược đó. Một trong hai người đàn ông đã trao cho tôi chiếc phong bì. Tôi muốn mở nó ra xem, nhưng ông ta bảo:
– “Không, anh đừng mở ngay. Hãy đợi cho đến khi về đến phòng khách sạn của anh. Lúc ấy hãy đọc nó thật kỹ nhé.”
Tôi thấy bối rối và muốn trao đổi thêm về vấn đề này với họ, nhưng họ không chịu. Tôi cảm thấy bị tổn thương, vì tôi là đối tượng của một trò đùa.
Khi rời khỏi nhà hai ông già, tôi rảo mắt tìm trái lê khi nãy nhưng nó đã không còn ở đó nữa. Tôi thấy có chút tức giận với hai ông.
Đi khá xa khỏi nhà họ, tôi mở phong bì ra, nhìn thoáng qua thấy có một ít tiền bên trong. Tôi không dừng lại để đọc lá thư của họ mà chạy ngay đến một tiệm ăn gần nhất. Tôi cắm cúi ăn, ăn và ăn.
Cuối cùng, tôi rút chiếc phong bì ra lấy tiền thanh toán cho bữa ăn. Lúc tôi nhìn vào tờ ngân phiếu, tôi gần như muốn ngất đi luôn. Nó là một tờ ngân phiếu trị giá 1 triệu Anh kim.
Tôi ngồi sững sờ không thốt lên lời, mắt nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu. Hai quý ông kia ắt hẳn đã nhầm lẫn lớn rồi. Có lẽ họ muốn cho tôi một tờ ngân phiếu trị giá 1 bảng thôi. Tôi thấy ông chủ tiệm ăn cũng đang nhìn chăm chú vào tờ ngân phiếu. Cả hai chúng tôi đều rất ngạc nhiên. Tôi không biết phải làm gì hay nói gì. Vì thế, tôi chỉ đơn giản đưa cho ông ta tờ ngân phiếu và nói:
– “Ông hãy thối lại tiền cho tôi đi.”
Ông chủ tiệm ăn xin lỗi rối rít:
– “Ôi, thưa ông, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi không thể nào đổi tờ ngân phiếu này được.”
– “Tôi chẳng còn tiền nào khác để trả tiền bữa ăn. Vui lòng đổi tờ ngân phiếu này cho tôi đi.”
Ông chủ tiệm liền nói:
– “Ông có thể thanh toán bất cứ khi nào ông muốn, thưa quý ông. Tôi biết quý ông đây là một người rất giàu có và ông đang muốn trêu chọc thiên hạ bằng cách ăn mặc như một người nghèo nàn thế này. Ông có thể đến đây ăn tất cả những bữa ăn mà ông muốn, vào bất cứ lúc nào, và ông có thể trả tiền tôi lúc nào cũng được.”
Còn tiếp