“Nằm trong phòng bệnh ICU, tôi ngộ ra được sự thật lớn nhất đời người”…

847

“Nằm trong phòng bệnh ICU, tôi ngộ ra được sự thật lớn nhất đời người”: Không phải người nhà, bạn bè, hay bác sĩ, chính chúng ta mới là người tự “giải cứu” đời mình.

"Nằm trong phòng bệnh ICU, tôi ngộ ra được sự thật lớn nhất đời người": Không phải người nhà, bạn bè, hay bác sĩ, chính chúng ta mới là người tự "giải cứu" đời mình

Con người khi đến một độ tuổi nhất định, bản thân nhất định phải tự trở thành một mái hiên che mưa chở nắng cho mình. Đừng hi vọng tìm chỗ trú mưa từ người khác.

Cách đây một thời gian, một người bạn chợt nhắn tin trên Facebook hỏi tôi có rảnh không, cuối tuần này cô ấy sẽ đi đến bệnh viện gần nơi tôi sống, sẵn tiện muốn ghé qua thăm tôi luôn.

Tôi hỏi cô ấy đến đó làm gì, cảm thấy không khỏe sao? Và cô ấy đáp: “Tớ tính đi tiêm vắc xin phòng HPV, lần này đã là mũi tiêm thứ hai rồi.”

Nói chuyện thêm một lát, tôi mới nhận ra, ngoài việc tiêm vắc xin, các vấn đề về bảo hiểm nhân thọ, chăm sóc sức khỏe, cách phòng chống ung thư… cô ấy cũng đã nghiên cứu rất kĩ. Hơn nữa còn lập kế hoạch chi tiết trong việc mua bảo hiểm cho mình và người thân.

Đối với người khác, suy nghĩ về việc mua bảo hiểm, lập kế hoạch cuộc sống trước là điều bình thường. Nhưng vì tôi quen biết cô ấy đã lâu, nên tôi hiểu rõ, phải có việc gì đó tác động mới khiến cô ấy thay đổi trở thành người trưởng thành và lo nghĩ trước như vậy.

Thế nên tôi vờ nói đùa với cô ấy: “Sao mà chỉ mới qua một đêm cậu đã trở nên chín chắn, biết lo nghĩ thế?”

Cô ấy nghe vậy liền cười đáp: “Không có gì, chỉ là lúc trước, khi nằm trong phòng bệnh ICU, tớ mới ngộ ra được bí mật lớn nhất của đời người.”

Tôi mới hỏi cô ấy là gì, cô ấy nói: “Sau khi trưởng thành, cuối cùng chấp nhận được thực tế “không ai có thể cứu mình”. Bản thân chúng ta phải là người tự đặt ra kế hoạch cho bản thân, cũng như tự chăm sóc cho chính mình. Nếu không lỡ chẳng may xui xẻo hay bệnh tật ập đến, muốn khóc cũng khóc không được.”

Đúng vậy, càng lớn càng phải hiểu, trong thế giới của chúng ta, mỗi người đều phải tự mình chiến đấu. Người có thể giúp bạn vượt qua được đáy sâu vượt thẳm, chỉ có thể là chính mình.

Nằm trong phòng bệnh ICU, tôi ngộ ra được sự thật lớn nhất đời người: Không phải người nhà, bạn bè, hay bác sĩ, chính chúng ta mới là người tự giải cứu đời mình - Ảnh 1.

  1. Càng lớn, càng hiểu rõ sự thật “Không ai có thể cứu mình”

Người bạn kia kể với tôi, vào năm trước, khi ba cô ấy xảy ra tai nạn xe, nghe xong tin này cả người cô ấy đều mơ hồ, không biết nên làm gì. Nhưng sau đó, nhờ mẹ cô ấy động viên, cô ấy đã có thể vực dậy tinh thần, giúp mẹ đi làm thủ tục nhập viện, phụ y tá đưa ba cô ấy vào phòng chụp CT, xét nghiệm,… và cuối cùng là phòng cấp cứu.

Lúc đầu, khi đưa vào phòng CT, ba cô ấy vẫn còn hôn mê, cô ấy phải phụ bác sĩ đỡ ba lên máy chụp. Sau khi phẫu thuật xong vẫn vậy, phải chụp CT mỗi ngày, những lúc cô ấy bận phải về nhà, may mà có vài người bạn tốt vào thăm ba cô ấy và giúp đỡ nâng người lên máy.

Nhưng chụp CT có khi chụp lúc 6 giờ sáng, có khi chụp lúc 9 giờ tối, mỗi người họ đều có cuộc sống riêng, đều phải đi làm, vài hôm sau cô ấy cũng ngại nhờ vả, làm phiền họ. Cuối cùng, vẫn phải tự mình bỏ tiền mướn điều dưỡng riêng cho ba cô ấy.

Cô ấy nói, thời gian ở bệnh viện, thứ khiến cô ấy trưởng thành hơn chính là việc hiểu ra sự thật “Chẳng ai có thể cứu lấy mình.”

Đời thực sẽ không như phim, chỉ cần là người tốt thì những lúc gặp nạn đều sẽ có người đến cứu.

Ngày trước, tôi từng nhìn thấy một tấm ảnh rất cảm động trên Internet: Mưa bất chợt ập đến, và người bán hàng rong chỉ đành núp dưới chiếc xe đẩy nhỏ của anh ta. Dưới cơn mưa xối xả, bóng dáng anh ta trông thật cô đơn.

Bên dưới có người bình luận rằng: “Con người khi đến một độ tuổi nhất định, bản thân nhất định phải tự trở thành một mái hiên che mưa chở nắng cho mình. Đừng hi vọng tìm chỗ trú mưa từ người khác.”

Đúng vậy, khi chúng ta còn nhỏ, cái gì cũng được ba mẹ giúp đỡ, nhưng đến lớn rồi, ngay cả họ còn cần chúng ta giúp đỡ, chúng ta làm sao có thể ỷ lại mãi được?

Khi còn đi học, gặp chuyện buồn liền tâm sự bạn bè, nhưng trưởng thành rồi, ai cũng bận lắm.

Mỗi người đều có khó khăn và nỗi khổ riêng, và bản thân chúng ta phải là người tự vượt qua nó.

Nằm trong phòng bệnh ICU, tôi ngộ ra được sự thật lớn nhất đời người: Không phải người nhà, bạn bè, hay bác sĩ, chính chúng ta mới là người tự giải cứu đời mình - Ảnh 2.

  1. Người có thể cứu bạn, chính là bản thân bạn

Trong bộ phim: “Tôi không phải thần y”, cha của nam chính bị mắc bệnh ung thư máu. Bác sĩ nói phải chuẩn bị trước 100 triệu để phẫu thuật, nhưng anh ấy lại không đủ tiền. Chạy vạy mượn khắp nơi vẫn còn thiếu một khoản, anh ta đánh liều lấy hết tiền đi cá cược, không ngờ lại trúng thật.

Số anh ta coi như may mắn, có tiền chữa hết bệnh cho cha.

Nhưng ở đời thực, có biết bao nhiêu người vì hai chữ “không tiền” mà phải từ bỏ tính mạng?

Trước đây, tôi từng hỏi đọc giả: “Khoảnh khắc nào khiến bạn thấy bản thân mình thật đáng thương?”

Bình luận có rất nhiều, nào là khi bị trầm cảm nặng, nào là khi mắc bệnh mà không có tiền đi bệnh viện. Có người còn bảo là khi làm vất vả cả năm mà không đủ tiền sắm cho con bộ quần áo mới.

Và nhìn chung thời khắc khiến họ thấy bản thân đáng thương nhất đều là khi lâm vào tình cảnh thất vọng, vô lực mà không có ai giúp đỡ, chỉ có thể tự mình chống chọi.

Không phải họ không có bạn, không có người nhà. Mà vì có nhiều lúc, trên “chiến trường cuộc sống”, bạn bè, người thân cũng chỉ là những “người cổ vũ”, động viên một chút, an ủi một chút, cho vài lời khuyên để bạn tự tin hơn. Phần còn lại, sau này bạn thế nào, sẽ ổn hơn hay không, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chính bản thân bạn để hoàn thành.

Nằm trong phòng bệnh ICU, tôi ngộ ra được sự thật lớn nhất đời người: Không phải người nhà, bạn bè, hay bác sĩ, chính chúng ta mới là người tự giải cứu đời mình - Ảnh 3.

  1. Chuẩn bị tâm lý trước, dù là những việc không may

Không ai có thể biết trước ngày mai sẽ ra sao. Điều chúng ta cần làm là sống thật tốt, chuẩn bị tâm lý trước mọi điều, để khi có gặp chuyện cũng không hoang mang, hoảng hốt.

Coi trọng sức khỏe, tự mình phải lo cho mình thật tốt, có kế hoạch chu đáo về công việc và cuộc sống.

Trưởng thành rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng mạnh mẽ hơn. Phải đủ mạnh để không cần sự bảo vệ của bất kì ai, phải đủ mạnh để trở thành người “bất khả xâm phạm, bách độc bất xâm”.

Theo Thiên Tuyết
Trí thức trẻ