Đảo Người Chết | Truyện ngắn | John Escott

446

Nguyên tác: DEAD MAN’S ISLAND
Tác giả: JOHN ESCOTT
Chuyển ngữ: Scarlett Le

CHƯƠNG 1: ĐẾN ANH QUỐC

Tên tôi là Carol Sanders. Tôi hiện đang sống ở London, nhưng trước đây khi còn nhỏ tôi sống ở Hong Kong. Ở đó, cha tôi là một thương nhân còn mẹ tôi làm công việc của một thư ký. Chúng tôi đã sống ở Hong Kong 7 năm.

Tôi đi học rất vui, có nhiều bạn bè và đã trãi qua một khoảng thời gian tươi đẹp. Tôi thích nhạc pop, The Rolling Stones, David Bowie và Jake Rosso là thần tượng của tôi.

Jake Rosso là ca sĩ tôi rất yêu thích. Anh đã qua đời trong một tai nạn xe hơi vào năm tôi học xong trung học. Thế nhưng tôi vẫn cứ nghe đi nghe lại mãi những đĩa nhạc của anh. Tôi còn có hàng trăm tấm hình của anh dán đầy trên tường phòng ngủ nữa.

Rồi đến một ngày mùa đông năm tôi 17 tuổi, mọi thứ tồi tệ đã xảy đến với cuộc đời tôi.

Cha tôi đi Úc lo công việc kinh doanh. Tôi rất yêu cha và không muốn ông đi xa chút nào.

– “Sớm quay về nhà cha nhé.” Tôi luôn dặn ông như thế.

Ông ở Úc làm việc trong hai tuần. Vào đúng ngày theo hành trình ông sẽ quay về, có một chiếc máy bay từ Sydney đâm nhào xuống biển ở phía bắc Hong Kong. Toàn bộ hành khách và phi hành đoàn đều tử nạn.

Tôi nghe tin máy bay rơi trên tivi. Ban đầu, tôi chẳng có chút ý nghĩ nào liên quan đến cha. Nhưng rồi tôi chợt nhớ hôm đó chính là ngày cha tôi từ Sydney trở về.

– “Ô, không.” Tôi kêu lên.

Tôi gọi điện thoại đến phi trường nhưng khi đó người ta vẫn chưa biết hết danh tính toàn bộ hành khách.

Tôi nghĩ:

– “Có lẽ cha đã không lên chiếc máy bay đó. Ôi, cầu xin Chúa, xin hãy ban ơn.”

Mẹ tôi lúc đó đang làm việc và tôi đã gọi điện cho bà. Mẹ vội vã về nhà, cùng tôi đến phi trường chờ đợi tin tức.

Và rồi sau đó, chúng tôi biết cha tôi đã đi chuyến bay ấy.

Tôi gào lên:

– “Không phải vậy đâu mà.”

Nhưng đó là sự thật, và tôi bật khóc.

Tôi khóc rất nhiều, hết tuần này sang tuần khác. Tôi nhốt mình trong phòng riêng nhiều ngày, cảm thấy thật cô độc và đau buồn. Tôi còn muốn chết đi nữa.

Tôi dừng ra ngoài giao du với bạn bè. Tôi không muốn gặp gỡ ai. Tôi cũng chẳng còn nghe đĩa nhạc của Jake Rosso nữa, và tôi gỡ tất cả hình ảnh đã dán trên tường phòng ngủ xuống. Tôi không nghe nhạc, không xem tivi, chẳng còn quan tâm đến thứ gì nữa cả.

Rồi tôi cũng ngừng khóc, ngừng cảm thấy đau buồn mà trở nên tức giận.

Tôi gào lên với mẹ:

– “Tại sao chứ? Tại sao chuyện đó lại xảy ra với cha? Tại sao những con người tốt nhất lại chết như vậy? Jake Rosso này, cha con này.”

– “Mẹ… Mẹ không biết, Carol à.”

Mẹ tôi đáp, bà cũng rất đau buồn.

Vào thời điểm xảy ra tai nạn máy bay, tôi đang là sinh viên đại học. Tôi rất thích việc học tập và đời sống sinh viên. Nhưng sau cái chết của cha, tôi chẳng màng gì đến học hành nữa. Tôi lại ra ngoài giao du với đám bạn mới, những đứa hoàn toàn khác với bạn bè của tôi trước đây. Mẹ tôi không thích đám bạn này chút nào.

Bà bảo tôi:

– “Carol ơi, bọn chúng là những đứa xấu đó con. Chúng làm những chuyện rất nguy hiểm.”

– “Nhưng chúng rất sôi nỗi. Và con thích chúng.”

Tôi biết mẹ giận lắm, nhưng tôi chẳng quan tâm.

Rồi tôi biết đám bạn mới này chơi ma túy. Và tôi cũng bắt đầu chơi ma túy. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy điều đó thật sai lầm và ngu xuẩn. Nhưng lúc đó tôi quá đau buồn và giận dữ.

Cảnh sát đã đến trường và bắt giữ một số sinh viên. Tôi không bị bắt, nhưng tôi đã bỏ học. Đó là khoảng thời gian vô cùng tồi tệ.

Mẹ tôi không vui:

– “Con đang làm điều gì với chính bản thân con vậy hở Carol?”

– “Con xin lỗi mẹ.” Tôi nói.

– “Mẹ con mình quay về London thôi, con ạ. Con sẽ có thể tìm được một trường đại học ở đó. Có lẽ ở Anh quốc con sẽ thấy vui vẻ hơn.”

– “Thôi được. Con cũng muốn quên đi mọi chuyện đã xảy ra. Con muốn quên đi chuyện con đã làm và bắt đầu một cuộc sống mới. Con muốn làm một con người hoàn toàn mới.”

Một tháng sau, mẹ con tôi trở về Anh. Chúng tôi sống ở London, ngụ trong một khách sạn.

Ban đầu, tôi có chút lạ lẫm với những chiếc xe buýt màu đỏ và việc mọi người chung quanh đều nói tiếng Anh.

Lúc đó vào đầu mùa hè, còn ba tháng nữa mới đến mùa thu, là khi năm học mới bắt đầu. London lúc này có rất nhiều du khách. Mẹ con tôi đi chơi khắp nơi, ngắm nhìn những dinh thự nổi tiếng như cung điện Buckingham, tòa tháp London. Tối đến, chúng tôi đi ăn nhà hàng, đến nhà hát. Cuộc sống thật thú vị và sinh động. Tôi bắt đầu dần quên đi những chuyện tồi tệ trước đây ở Hong Kong.

Tôi nói với mẹ:

– “Con rất mừng vì mẹ con ta đã quay về London.”

Nhưng sau vài tuần lễ, mẹ tôi bảo:

– “Con phải tìm việc làm và phải tìm cho được một trường đại học thích hợp. Phải tiếp tục học hành, Carol ạ. Còn mẹ, mẹ cũng tìm một công việc làm. Mẹ cần làm việc.”

Buổi tối, mẹ con tôi tìm xem các mục tuyển dụng trên báo.

– “Ô, cái gì thế này?” Tôi kêu lên và chìa cho mẹ xem một bản tin rao tuyển dụng trên báo.

“CẦN TUYỂN THƯ KÝ
Công việc tạm thời, chỉ làm trong những tháng mùa hè
Tại một hòn đảo tư nhân nhỏ ở Scotland.
Có luôn chỗ ở, sống chung với gia đình trong một ngôi nhà lớn.
Công việc lý thú, lương hậu dành cho người phù hợp.
Hãy gọi điện cho Greta Ross, số 071… “

– “Chà, nghe thú vị đấy.” Mẹ tôi nói. “Mẹ thích công việc thư ký trên một hòn đảo nhỏ ở Scotland thế này. Đó là một đất nước xinh đẹp, Carol ạ. Và con có thể đi học trở lại ở tại đó vào mùa thu tới.”

Tôi tiếp lời:

– “Và mẹ con mình cũng có chỗ cư ngụ qua mùa hè. Chứ cứ sống trong khách sạn thế này thì đắt đỏ quá.”

Thế là mẹ tôi gọi điện thoại cho Greta Ross.

– “Hãy đến gặp tôi vào ngày mai nhé.” Bà Greta Ross bảo. “Bà hãy đến khách sạn Savoy lúc 7 giờ.”

Sáng hôm sau, tôi đi cùng mẹ đến khách sạn Savoy. Đó là một khách sạn lớn, sang trọng, tọa lạc tại trung tâm London.

Tôi nghĩ:

– “Mẹ cần việc làm này. Một hòn đảo tư nhân ở Scotland là một nơi xinh đẹp, đáng để sống. Và ở đó, tôi sẽ có thể quên đi những chuyện đã xảy ra.”

Một phụ nữ ở quầy lễ tân bào chúng tôi:

– “Mời bà lên phòng 22. Bà Ross đang đợi bà.”

Bà Greta Gross đúng là đang chờ gặp chúng tôi. Bà là một phụ nữ rất xinh đẹp, chỉ khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc áo màu đỏ thật sang trọng, đắt tiền và có mái tóc dài đen huyền óng ả.

– “Đây là Carol, con gái tôi.” Mẹ nói.

– “Chào em, Carol”. Bà Greta Ross cất tiếng.

– “Chào bà.” Tôi đáp.

Mẹ tôi nói tiếp:

– “Con bé năm nay mười tám tuổi. Liệu con bé có thể ở lại cùng tôi nếu như tôi được nhận công việc này không? Nó có thể phụ giúp làm việc nhà hay làm vườn. Nó yêu thích làm vườn lắm và nó đang học ngành trồng trọt ở đại học đấy.”

– “Có lẽ là được.” Bà Greta Ross đáp. “Trên đảo cũng có một trang trại.”

– “Tôi thích làm việc ở trang trại lắm.” Tôi nói.

Bà Greta Ross chăm chú nhìn mẹ tôi:

– “Bà sống ở Hong Kong bao lâu rồi, bà Sanders?”

– “Bảy năm. Chồng tôi qua đời trong một tai nạn máy bay rơi năm ngoái. Thế nên chúng tôi quyết định quay về Anh.”

– “Trước khi ở Hong Kong bà đã sống ở đâu?”

– “Chúng tôi đã sống ở Ấn Độ trong ba năm.”

Rồi bà Greta Ross đưa mẹ tôi vào trong một căn phòng và hỏi mẹ tôi thêm một số câu hỏi nữa. Tôi ngồi chờ bên ngoài.

Tôi nghĩ:

– “Bà Greta Ross thật dễ mến. Mong cho mẹ được nhận công việc này.”

Chẳng bao lâu sau đó, cửa phòng mở và mẹ tôi bước ra, mỉm cười thật tươi.

Greta Ross nói:

– “Vui lòng đợi ở đây trong chốc lát nhé, bà Sanders. Tôi cần gọi một cuộc điện thoại.”

Nói xong, bà quay vào phòng.

Tôi đang ngồi ngay sát cửa phòng nên có thể nghe được cuộc điện đàm.

– “Em nghĩ là ta đã tìm được đúng người. Người phụ nữ này có một đứa con gái, nhưng cô bé có thể làm việc trên những cánh đồng hay ở trang trại. Anh đừng lo, họ đã rời London hơn mười năm rồi. Mọi chuyện sẽ ổn mà. Nghe em nói này, đừng lo lắng nhé.”

Sau vài phút. Greta Ross gác điện thoại, bước ra bảo mẹ tôi:

– “Bà đã được nhận công việc này.”

Mẹ tôi vô cùng mừng rỡ:

– “Thật cảm ơn, cảm ơn bà.”

Tôi cũng mừng cho mẹ. Nhưng tôi có chút lo lắng về cuộc điện thoại khi nãy, vì tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.

CHƯƠNG 2: HÒN ĐẢO

Hôm sau, chúng tôi khởi hành đi Scotland. Ban đầu chúng tôi ngồi máy bay, sau đó chuyển sang xe lửa. Bà Greta Ross cùng đi với mẹ con tôi.

Qua cửa kính, tôi nhìn thấy những cánh đồng, làng mạc và núi đồi. Mẹ nói đúng, Scotland thật là xinh đẹp.

Greta Ross nói với mẹ tôi:

– “Bà sẽ là thư ký cho chồng tôi. Ông ấy là một doanh nhân, nhưng ông ấy không bao giờ rời khỏi hòn đảo. Ông ấy điều hành mọi công việc bằng điện thoại, thư tín và máy điện toán. Ông đầu tư vào nhiều công ty trên khắp thế giới.”

Tôi hỏi:

– “Có nhiều người sống trên đảo không, thưa bà?”

– “Không nhiều lắm đâu. Em sẽ sớm gặp họ thôi.”

Tôi nghĩ thầm:

– “Bà Greta Ross còn rất trẻ. Chắc hẳn chồng bà ấy cũng không già. Làm sao mà một người đàn ông trẻ tuổi lại có thể mua nổi cả một hòn đảo chứ? Ông ấy giàu có đến như vậy sao?”

Sau chuyến hành trình bằng xe lữa, chúng tôi chuyển sang đi bằng thuyền riêng của ông Ross.

Chiếc thuyền sẽ đưa chúng tôi ra đảo. Lái thuyền là một anh thanh niên có mái tóc sẫm màu và làn da rám nắng.

Bà Greta Ross giới thiệu:

– “Đây là Tony. Cậu ấy làm việc cho ông Ross.”

Và Tony cũng lên tiếng chào chúng tôi.

Chẳng mấy chốc, thuyền đã tiến gần đến đảo. Tôi có thể nhìn thấy những bãi biển và mỏm đá. Chiếc thuyền chậm dần.

Tony giải thích:

– “Quanh đảo có rất nhiều đá ngầm nguy hiểm, phần lớn nằm dưới mặt nước nên khó nhìn thấy được. Vì vậy tôi phải hết sức thận trọng. Nhưng cũng nhờ thế mà chúng ngăn không cho những chiếc thuyền khác đến gần hòn đảo, và điều này làm vừa ý ông Ross.”

– “Tại sao thế?” Tôi hỏi.

Tony đưa mắt nhìn bà Greta Ross, nhưng bà ta có vẻ không để ý.

Tony nói thấp giọng:

– “Ông Ross không thích người ta đến thăm hòn đảo.”

Bà Greta Ross bỗng đưa mắt nhìn vào Tony, và anh không nói thêm gì nữa.

Tôi nghĩ:

– “Tại sao ông Ross không thích người khác đến thăm viếng? Hay ông ta muốn che giấu điều gì chăng?”

Đến đảo, tôi và mẹ theo bà Greta Ross đi vào một ngôi nhà. Đó là một ngôi nhà đồ sộ với nhiều cây cối chung quanh. Một phụ nữ đang đợi chúng tôi.

– “Đây là bà Duncan, mẹ của Tony.” Bà Greta Ross nói. “Bà là quản gia, còn chồng bà ấy là người làm vườn. Bà Duncan sẽ đưa hai người lên phòng. Tôi sẽ báo cho ông Ross biết là hai người đã đến.”

Bà quản gia có vóc người nhỏ nhắn với mái tóc ngắn. Bà đi trước dẫn lối và mẹ con tôi theo sau. Phòng tôi nằm ngay bên cạnh phòng mẹ tôi. Nhìn qua cửa sổ phòng, tôi trông thấy khu vườn phía sau ngôi nhà. Có một người đàn ông đang làm vườn dưới những cái cây. Chắc đó là ông Duncan. Rồi tôi nhìn qua những hàng cây và trông thấy biển. Ngôi nhà và hòn đảo quả thật rất đẹp.

Tối đó, chúng tôi dùng bữa với ông bà Duncan và Tony. Chúng tôi ăn tối trong một gian phòng bếp rất lớn.

– “Có chuyện gì đã xảy ra cho người thư ký trước đây của ông Ross vậy?” Mẹ tôi hỏi.

– “Cô ấy vào bệnh viện.” Bà Duncan đáp. “Cô ấy thường đi vắng trong những tháng hè.”

Tôi hỏi:

– “Bà Ross không cảm thấy cô độc khi ở đây sao?”

– “Không, bà chủ thích vẽ tranh. Bà ấy có một phòng vẽ trên lầu và thường vào đó để vẽ. Đôi lúc, bà cũng đi đến nhiều chỗ khác trên hòn đảo này để vẽ tranh. Bà chủ là một người tốt bụng.”

(Còn tiếp)