Người khách lạ | Chương 7, 8 & 9 | Norman Whitney

607

Nguyên tác: THE STRANGER
Tác giả: NORMAN WHITNEY
Chuyển ngữ Scarlett Le

CHƯƠNG 7:
MỘT ĐƠN HÀNG ĐẶC BIỆT KHÁC

Rồi mùa hè cũng trôi qua. Corner Shop luôn đông khách. Đôi khi Dave phải mở cửa hiệu cả vào những ngày Chúa Nhật. Anna kiếm được bộn tiền. Mọi người đều nghĩ rằng cô ấy hẳn rất là vui. Thế nhưng cuộc sống dường như chẳng dễ dàng với cô ấy. Cô ấy thích Dave. Anh là ông chủ của cô và anh lớn tuổi hơn cô. Tuy nhiên, Peter mới là vị hôn phu của cô và đồng trang lứa với cô. Dave giàu có, còn Peter thì không tiền. Dave  mua cho Anna nhiều quần áo và thường đưa cô đi chơi. Peter chẳng mua gì cho cô cá và hầu như không bao giờ đưa cô đi đâu. Anh chỉ mê chơi bóng, bóng đá và bóng chày. Mà Anna thì chẳng thích bóng chút nào.

Bấy giờ là tháng Chín. Cứ đến thứ Bảy là Peter chơi bóng đá. Một ngày thứ Bảy nọ, có một trận đá bóng lớn trên tivi. Ông Hart có một chiếc tivi lớn nhất trong làng và ông mời vài người đến nhà mình xem trận bóng. Ông mời cả Peter và Anna nữa.

Vào ngày thứ Sáu, một ngày trước ngày diễn ra trận bóng, Anna đang làm việc trong cửa hiệu như tất cả những ngày khác. Cô ở trong cửa hiệu cả ngày. Vào lúc 5 giờ chiều, cô khóa cửa hiệu lại. Hai phút sau,chuông cửa reo. Anna ra mở cửa. Bên ngoài là một thanh niên. Anh ấy đang cầm trên tay một chiếc vali nhỏ.

– “Chào ông.”  Cô nói. “Tôi có thể giúp gì cho ông?”

– “Tôi cần gặp ông Slatin.” Chàng trai trẻ nói.

– “Tôi e rằng cửa hiệu chúng tôi bây giờ đã đóng cửa rồi,” Anna đáp.

“Sáng mai chúng tôi sẽ mở cửa trở lại.”

– “Nhưng tôi có một cuộc hẹn.” Người thanh niên nói.

– “Đúng vậy. Tôi đang chờ ông đây, ông đến trễ đấy.” Giọng nói của Dave vang lên từ phía sau, dù Anna không nhìn thấy anh.

– “Tôi rất lấy làm tiếc.” Người thanh niên nói. “Tôi… “

– “Thôi đừng bận tâm.” Dave trả lời cộc lốc.

Sự thô lỗ của anh làm cho Anna thấy ngạc nhiên. Người thanh niên có vẻ lo sợ:

– “Nhưng bây giờ ông có thể gặp tôi được chứ?

Dave trả lời:

– “Được rồi, vào đi.”

Dave quay sang Anna:

– “Anna này, đã hơn 5 giờ rồi đó. Cô có thể về nhà.”

– “Tôi sẽ không ở lại lâu đâu.” Anna nói.

Dave giận dữ:

– “Nhanh lên. Về ngay đi.”

Nhưng Anna muốn ở lại. Cô muốn biết về người thanh niên. Anh ta đang đi theo Dave vào phía sau cửa hiệu và bước vào căn phòng dành cho những đơn hàng đặc biệt. Lại một đơn hàng đặc biệt khác nữa. Thêm một khách hàng đặc biệt khác nữa.

Anna ở cửa hiệu chờ đợi. Nhưng chẳng mấy chốc đã qua 5:30pm. Cô đành mặc áo khoác vào rồi về. Cô đóng sầm cửa lại thật lớn, rồi ra ngoài đi quanh góc đường và tiếp tục chờ. Chẳng bao lâu sau đó, có một tiếng động. Người thanh niên đang ra khỏi cửa hiệu. Anna không nhìn thấy anh ta, nhưng có thể nghe được anh ta đang nói chuyện.

– “Ông chắc chắn chứ?”  Người thanh niên nói.

– “Ý anh là sao?” Dave lên tiếng.

– “Đây là cách duy nhất à?” Người thanh niên hỏi.

– “Đúng vậy. Đừng lo, mọi thứ sẽ đâu vào đấy cả thôi. Tạm biệt.”

Anna nghe tiếng cửa hiệu đóng lại.Cô đi vòng lại cửa hiệu và nhìn thấy người thanh niên. Anh ta đang đi vội vã đến xe hơi của mình. Anna ngay lập tức nhận ra rằng anh ấy không mang theo chiếc vali khi nãy. Cô bèn đi theo anh.

– “Thứ lỗi cho tôi.” Cô nói. “Hình như ông đã để quên thứ gì đó rồi.”

Người thanh niên nhìn lại. Anna im bặt. Đột nhiên cô cảm thấy sợ hãi. Khuôn mặt người thanh niên trắng bệt, đó là  màu trắng bệt của sự kinh hãi.

– “Làm ơn đi chỗ khác đi.” Người thanh niên nói. “Hãy để cho tôi yên. Tôi muốn về nhà. Hãy để cho tôi yên.”

Anh ta bước vào xe hơi và lái đi.

Anna đứng trên đường nhìn theo. Cô ấy suy nghĩ đăm chiêu. Tại sao người thanh niên đến Corner Shop? Đơn hàng đặc biệt của anh ta là gì? Và tại sao anh bỏ lại chiếc vali nhỏ cho Dave Slatin?

CHƯƠNG 8:
TRẬN BÓNG ĐÁ

Hôm sau là ngày có một trận bóng đá lớn. Ông Hart đã mời khoảng 10 người đến nhà mình. Anna không xem trận bóng. Cô đang phụ giúp bà Hart ở trong bếp. Họ đang chuẩn bị tiệc trà.

Đó là một trận đấu hay và mọi người đang hào hứng thưởng thức. Nghỉ giữa hiệp, Peter đi vào nhà bếp.

– “Sao em không vào xem trận bóng? Thật sự là một trận bóng hay đấy. Đi nào!”

Anna cười to:

– “Ồ, không. Cảm ơn anh. Em đang giúp bà Hart đây này. Kia là khay trà, anh hãy đem vào cho mọi người nhé.”

– “Được thôi.” Peter nói. “Đó là một trận bóng rất hào hứng. Mike Bailey đã ghi một bàn thắng tuyệt vời.”

Peter mang trà vào phòng khách và hiệp 2 cũng bắt đầu. Hiệp hai cũng rất là hào hứng. Mike Bailey lại ghi bàn sau 20 phút. Tỉ số bây giờ là 2-0. Sau đó đội đối phương cũng nhanh chóng ghi bàn. Tỉ số bây giờ là 2-2 và chỉ còn 5 phút nữa trận đấu kết thúc.

Peter gào lên:

– “Lên nào. Lên đi nào, Mike. Ghi thêm một bàn nữa đi.”

Vào những giây cuối cùng của trận đấu, Mike Bailey ghi thêm một bàn thắng. Đo là pha ghi bàn thứ ba của anh trong trận đấu.

Nhưng có một cái gì đó không ổn. Thủ môn của đội đối phương đã bị chấn thương. Mike Bailey tiến gần người thủ môn rồi sút bóng thật mạnh. Trái bóng bay vèo tới, va vào cổ người thủ môn.

Bà Hart và Anna từ nhà bếp đi vào.

-“Chuyện gì xảy ra thế?” Anna hỏi. “Có gì không ổn sao?”

– “Đó là thủ môn Brian Thomas. Anh ấy bị chấn thương rồi.” Peter đáp.

Thật quá nghiêm trọng. Người thủ môn đã bị gãy cổ.

Sau đó, tất cả mọi người cùng xem tin tức trên tivi. Họ nhìn thấy những bức ảnh Mike Bailey ghi bàn thắng thứ ba. Đó quả là một cú ghi bàn tuyệt vời. Họ cũng nhìn thấy trái bóng va vào người thủ môn. Đó chỉ là một sự cố thôi.

Người phát thanh viên trên tivi nói:

– “Bây giờ, tất cả những phòng thu chương trình thể thao của chúng tôi đều dành cho cuộc phỏng vấn Mike Bailey.”

Tất cả mọi người đều đang xem buổi phỏng vấn. Trên màn hình tivi là hình ảnh Mike Bailey và người phỏng vấn.

– “Mike này.” Người phỏng vấn nói. “Ghi 3 bàn thắng trong một trận đấu, anh cảm thấy thế nào?”

Nhưng Mike Bailey không nói gì cả. Anh ta không thể nói được. Anh cố gắng để nói, nhưng không thể. Thật là khủng khiếp.

Người phóng viên cố gắng đặt một câu hỏi khác:

– “Hãy để tôi hỏi anh về cú ghi bàn thứ ba nhé Mike. Đó là một một cú ghi bàn tuyệt vời! Nhưng anh cảm thấy thế nào về chấn thương của Brian Thomas?”

Đó là một câu hỏi xuẩn ngốc. Người thủ môn bị chấn thương sẽ phải vĩnh viễn rời sân cỏ.

Mike Bailey lặng thinh. Trông anh ấy như không còn chút sức lực nào.

Cuộc phỏng vấn kết thúc. Bà Hart tắt tivi.

Không ai nhận ra rằng Anna đã lặng lẽ rời khỏi phòng.

Mike Bailey trông đầy vẻ sợ hãi và Anna cũng thấy khiếp đảm.

Mike Bailey và Anna đã gặp nhau trước đó một ngày, ở Corner Shop.

CHƯƠNG 9:
NGÀY CUỐI TUẦN BÍ MẬT

Anna không biết phải làm gì. Cô chỉ mới 17 tuổi thôi, nhưng đôi lúc cô cảm thấy mình già dặn hơn tuổi nhiều. Cô muốn hỏi Dave về Mike Bailey. Cô muốn biết về những đơn hàng đặc biệt. Tuy vậy, cô quyết định sẽ chờ đợi.

Một ngày kia, khi chỉ có Dave và Anna ở cửa hiệu, Dave hỏi:

– “Dạo này Peter thế nào rồi?”

– “Anh ấy ổn thôi. Cảm ơn anh.” Anna trả lời.

Dave mĩm cười:

-“Anh ấy vẫn còn đang chơi bóng chứ?”

– “Tất nhiên rồi.”

Dave cười to:

– “Em không gặp anh ấy nhiều à?”

– “Em gặp anh ấy 3 hoặc 4 lần một tuần.” Anna trả lời.

– “Còn cuối tuần thì sao?”

Anna đáp nhanh:

– “Em không gặp anh ấy nhiều vào dịp cuối tuần. Cuối tuần anh ấy luôn bận chơi đá bóng.”

– “Vậy khi nào thì em định kết hôn?” Dave hỏi.

– “Em cũng không biết nữa. Chúng em chưa quyết định gì cả. Có lẽ là sang năm.”

– “Đó là một khoảng thời gian dài.” Dave mỉm cười với Anna.

Cô cảm thấy sợ hãi. Cô cũng cảm thấy rất phấn khích mà không biết là tại sao như vậy.

– “Hẳn đôi lúc em cảm thấy chán lắm phải không Anna?” Dave nhìn sâu vào mắt cô và nói.

– “Vâng, thật thế.”

– “Tại sao em không đi chơi với anh vào dịp cuối tuần? Ta sẽ đi London.”

Kỳ nghỉ  cuối tuần ở London ư!  Anna mới đến London một lần duy nhất và chỉ ở lại một ngày thôi.

Nàng thấy thật hào hứng, nhưng có lẽ vẫn còn chút sợ hãi.

– “Em không biết nữa. Em phải nghĩ cho Peter chứ.”

– “Quên anh ta đi.” Dave nói. “Anh ta sẽ không bao giờ biết em đi với anh. Chúng ta sẽ đến những cửa hiệu tốt nhất, đến những rạp chiếu phim tốt nhất. Em sẽ đi với anh chứ?”

Anna không trả lời. Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng. Cô nhìn Dave:

– “Có lẽ em sẽ đi với anh.” Cô nói.

– “Tốt. Thế mới tuyệt chứ.”

– “Nhưng trước hết em muốn hỏi anh vài điều?”

– “Em muốn biết điều gì?” Dave hạ giọng.

– “Em muốn biết về những đơn hàng đặc biệt của anh.”

– “Anna, em rất thông minh.” Dave nói. “Em chỉ là một cô gái quê ở trong làng, nhưng em rất thông minh.”

– “Những cô gái quê không phải lúc nào cũng ngu xuẩn cả đâu anh. Bây giờ thì hãy kể cho em nghe về những đơn hàng đặc biệt của anh, rồi em sẽ đi cùng anh.”

Dave trở nên giận dữ:

– “Một câu hỏi. Em chỉ có thể hỏi anh một câu hỏi thôi nhé.”

Anna nhanh chóng đặt câu hỏi:

– “Tại sao người ta đến tìm anh? Tại sao … “

– “Một câu hỏi. Một câu duy nhất thôi.”

– “Được rồi.” Anna nói. “Nhưng đừng có hét lên như vậy với em. Hãy kể cho em nghe nào. Tại sao người ta đến gặp anh thế?”

Dave suy nghĩ về câu trả lời, anh nói nhỏ:

– “Họ đến yêu cầu giúp đỡ. Và anh cho … à, không, đúng ra là anh bán sự trợ giúp cho họ. Tất cả chỉ có thế.”

Anna không hiểu:

– “Giúp đỡ kiểu nào thế?”

Dave gào lên:

– “Một câu thôi. Em đã hỏi câu hỏi của em.”

Anna không nói thêm gì nữa.  Cô đã có một thỏa thuận.  Anna đã đưa ra câu hỏi của cô và Dave đã trả lời nó. Dave mời Anna đi London vào dịp cuối tuần và Anna đi cùng anh ấy.

Đón xem lần tới: CHƯƠNG 10, 11 & 12

Xem lại: CHƯƠNG 5 & 6