Người khách lạ | Chương 3 & 4 | Norman Whitney

391

Nguyên tác: THE STRANGER
Tác giả: NORMAN WHITNEY
Chuyển ngữ Scarlett Le

CHƯƠNG 3:
CORNER SHOP

Dave Slatin giữ lời hứa. Hàng hóa ở cửa hiệu đều tốt và giá rẻ.

Bà Harrison thắc mắc:

– “Sao mà anh ta làm được chứ? Đang mùa đông mà anh ta luôn bán ra rau củ quả tươi rói, lại rẻ nữa. Giờ thì tôi không còn phải đi đến tận Lidney nữa rồi.”

Những người khác trong làng cũng đồng ý như vậy.

Corner Shop thành công và Dave Slatin dường như rất hài lòng. Anh ta trả lương cho Anna rất hậu hĩnh. Đôi khi bạn trai cô là Peter đến cửa hiệu giúp cô thì Dave cũng hào phóng trả tiền công cho cả anh chàng này luôn.

Dave cho đăng quảng cáo trên báo và những sản phẩm của dân làm ra được bán đi rất nhiều. Giờ thì cả dân ở Lidney cũng đến Corner Shop mua sắm. Có nhiều du khách đến làng và Wooden càng lúc càng trở nên thu hút. Dân làng tuy có chút ngạc nhiên, nhưng họ thấy rất hài lòng. Họ đang kiếm được bộn bạc đấy thôi.

Dave sống một mình trong căn hộ bên trên cửa hiệu. Anh được dân làng yêu mến, nhưng chưa từng có ai được bước vào bên trong căn hộ của anh. Không một ai từng được nhìn thấy những gì bên trong căn hộ đó.

Ở chân cầu thang có hai cánh cửa. Một cánh cửa dẫn vào kho chứa hàng, còn cánh cửa kia có dán dòng chữ: CHỈ DÀNH CHO ĐƠN HÀNG ĐẶC BIỆT. KHÔNG ĐƯỢC PHÉP, MIỄN VÀO.

Anna cũng chưa từng được vào căn phòng đó.

Một ngày nọ, Anna hỏi:

– “Anh Dave này, sao anh lúc nào cũng khóa cửa cái phòng đó lại vậy? Cái gì bên trong nó thế?”

Dave đáp:

– “Nó dành cho những đơn hàng đặc biệt, những đơn hàng giá trị rất lớn đấy.”

– “Nhưng anh không thể nào có được những đơn hàng lớn ở cái làng Wooden này đâu.” Anna nói.

Dave làm thinh. Anh ta có vẻ không muốn đề cập gì đến căn phòng đó.

CHƯƠNG 4:
VỊ KHÁCH NỮ XINH ĐẸP

Suốt ba tháng, mọi chuyện diễn ra bình thường. Rồi đến một ngày tháng Tư, một vị khách không bình thường chút nào đã đến cửa hiệu.

Đó là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Nàng mặc bộ trang phục sang trọng, đắt tiền và đi một chiếc xe hơi lớn.

– “Có phải đây là Corner Shop?”

Người phụ nữ cất tiếng hỏi, rảo mắt nhìn quanh và dường như có chút ngạc nhiên.

Anna đáp:

– “Đúng ạ, đây là Corner Shop, cửa hiệu duy nhất trong làng này.”

– “Tôi tìm ông Slatin, chủ cửa hiệu.”

– “Chắc ông ấy đang ở trên lầu. Tôi sẽ đi báo cho ông ấy biết. Thưa bà, bà tên gì ạ?” Anna nói.

– “Tôi cũng nghĩ vậy… hãy nói với ông ấy…”

Người phụ nữ ngập ngừng.

“… Hãy nói là cô Gordon đến, cô Greta Gordon.”

Anna sửng sốt:

– “Thưa… có phài bà là minh tinh màn bạc Greta Gordon?”

– “Đúng vậy.” Người phụ nữ mỉm cười nhưng lộ vẻ đầy lo lắng, căng thẳng.

– “Bà vui lòng đợi một lát nhé. Tôi vào báo cho ông Slatin là bà đang ở đây.”

Anna chạy đến chân cầu thang và gọi:

– “Dave ơi, có người đến gặp anh đây.”

– “Ai vậy?” Dave hỏi vọng xuống.

Anna nói lớn:

– “Cô Greta Gordon, Chính là cô Greta Gordon minh tinh màn bạc đấy.”

– “Tôi xuống ngay.” Anh đáp rồi lập tức đi xuống.

Anh chào:

– “Hân hạnh được tiếp cô, thưa cô Gordon.”

– “Chào ông.”

Greta Gordon bắt tay Dave. Nàng có đôi tay nõn nà đeo những chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp.

Anna chưa bao giờ nhìn thấy nhiều viên kim cương đến thế.

Cô Gordon nhìn quanh:

– “Ông Slatin, đây có phải là chỗ ông làm việc?” Cô hỏi. Một lần nữa thoáng vẻ bồn chồn bất an.

– “Đúng thế.” Dave đáp.”Tuy hơi nhỏ, nhưng cũng đủ cho tôi làm việc. Mời cô đi theo tôi, cô Gordon.”

Anna ngạc nhiên. Dave và Greta Gordon hẳn đã không biết nhau trước đó. Anh ấy không gọi cô nàng là Greta, còn cô nàng cũng không gọi anh là Dave. Anh có vẻ khẩn trương, trong khi cô nàng lại có vẻ sợ sệt.

Anna quan sát họ.

Dave và Greta Gordon đi vào căn phòng dành cho những đơn hàng đặc biệt.

Greta Gordon là khách hàng với đơn hàng đặc biệt sao? Anna ngẫm nghĩ, quả đó là một chuyện lạ kỳ. Anna muốn kể với ai đó về cô nàng Greta Gordon. Anna vốn mê điện ảnh. Cô rất muốn kể cho Peter nghe về nàng minh tinh này, nhưng cô lại đang bận trông coi cửa hiệu.

Mười phút sau, Greta Gordon bước ra từ căn phòng đặc biệt. Dave đi thẳng lên lầu còn Greta Gordon thì đi ra phía cửa ngoài. Cô minh tinh trông đầy vẻ khiếp đảm. Nàng trắng bệt ra, nhợt nhạt và đang khóc. Đôi mắt nàng đỏ hoe và ngấn nước.

– “Có gì không ổn sao, thưa cô Gordon? Tôi có giúp gì được cho cô không?” Anna hỏi

– “Không, cảm ơn. Tôi ổn.”

– “Cô có muốn ngồi nghỉ một chút không?”

Anna đề nghị và đẩy chiếc ghế ra.

Greta Gordon ngồi xuống.

Anna tiếp:

– “Tôi mời bác sĩ cho cô nhé?”

– “Không, không, không.” Greta Gordon vội kêu lên. “Làm ơn đừng nói cho bất kỳ ai biết tôi đã đến đây. Xin cô đừng kể với ai nhé.”

Anna thấy thật thất vọng. Cô đã rất nóng lòng muốn kể với mọi người về Greta Gordon. Cô muốn đi kể khắp nơi về vị nữ khách nổi tiếng của cửa hiệu mình.

– “Tôi có thứ này tặng cô.” Greta Gordon nói. “Đây là một tấm ảnh của tôi. Tôi sẽ ký tăng cô nhé.”

Greta Gordon ký tên vào ảnh rồi trao cho Anna.

“Hãy giữ nó. Và hãy giữ điều bí mật của chúng ta. Đừng kể với bất kỳ ai nhé.”

– “Được, tôi hứa.” Anna nói.

Nàng minh tinh ôm hôn và cầm lấy bàn tay Anna.

– “Cô ấy đẹp tuyệt trần.” Anna nghĩ thầm. “Và bàn tay cũng đẹp làm sao!”

Bỗng Anna thảng thốt nhận ra một điều gì đó.

Những chiếc nhẫn kim cương trên bàn tay nàng minh tinh đã biến mất.

Kỳ tới: CHƯƠNG 5: MỘT TRANG TIN ĐIỆN ẢNH

Xem lại: CHƯƠNG 1 & 2