Người khách lạ | Chương 10, 11 & 12 | Norman Whitney

467

Nguyên tác: THE STRANGER
Tác giả: NORMAN WHITNEY
Chuyển ngữ Scarlett Le

CHƯƠNG 10:
MỘT CUỘC CÃI VẢ

Anna thích thú tận hưởng ngày cuối tuần. Họ đến London rất muộn vào tối thứ Sáu và ở lại trong một khách sạn lớn. Vào ngày thứ Bảy, họ đi mua sắm. Tối đến, họ đi xem phim. Sang ngày Chúa Nhật, họ đi chơi công viên.

Họ quay về làng Wooden vào tối Chúa Nhật. Đó là ngày Chúa Nhật cuối cùng trong tháng Chín.

Ngày thứ Hai, Anna đến cửa hiệu làm việc. Mùa hè đã qua  nên dạo này cửa hiệu không còn quá đông khách. Đa số khách đến đều là cư dân trong làng. Bấy giờ là mùa thu, tiết trời lạnh lẽo.

Tối thứ Hai Peter đến nhà gặp Anna.

– “Chào anh. ” Anna nói. “Thứ Bảy vừa rồi anh có thắng không?”

– “Không.” Peter đáp. “Chúng tôi không thắng. Và tôi cũng đã không chơi bóng.”

Anna ngạc nhiên:

– “Anh không chơi bóng sao? Tại sao không chơi bóng? Có chuyện gì vậy?”

– “Tôi thấy không khỏe lắm vào sáng thứ Bảy nên đã ở lại làng Wooden. Tôi ở trong làng suốt những ngày cuối tuần.”

Anna đỏ bừng mặt, cô nói khẽ khàng:

– “Giờ anh thấy tốt hơn chưa?”

– “Không. Và em biết lý do tại sao mà.”

Anna gắng gượng làm ra vẻ ngạc nhiên:

– “Em à?”

– “Ồ, Anna, em biết rõ chuyện gì không ổn mà. Đó chính là em và Dave Slatin.”

– “Ý anh là sao? Là do em và Dave Slatin ư?” Anna vội vàng hỏi.

– “Em đã đi chơi cùng anh ta vào đêm thứ Bảy. Trong làng có người trông thấy em bước vào xe hơi của Dave.”

Anna cố chống chế:

– “Ồ, việc đó đâu nói lên điều gì. Em và Dave đi …”

– “Thôi im đi.” Peter nói.”Tôi không muốn biết đâu, Anna. Đừng nói gì về chuyện đó.”

– “Nhưng Peter này…”

Peter không thèm nghe.

– “Tôi biết hắn ta có nhiều tiền, có thể đưa em đi chơi đây đó. Hắn là dân thị thành. Còn tôi chỉ là một gã trai nghèo nàn ở làng quê. Nhưng em phải chọn một trong hai. Em không thể có được cả hai đâu.”

– “Em biết điều đó mà Peter. Em không muốn bắt cá hai tay đâu. Nhưng hãy nghe em nè Peter. Em muốn kể với anh về Dave. Anh ta có điều gì đó lạ lắm.”

– “Dave, Dave, Dave.” Peter gào lên. “Lúc nào em cũng nhắc đến hắn. Tôi không muốn nghe tới tên hắn nữa.”

Peter quay lưng bỏ đi. Anh rời khòi nhà Anna.

CHƯƠNG 11:
ARTHUR  RISEMAN

Lúc bấy giờ là tháng Mười, thời tiết lạnh cóng và ẩm ướt.

Ở cửa hiệu, Anna không bận rộn lắm. Cô đang rất buồn và như trở thành một người hoàn toàn khác. Trông cô già xọm đi và không còn chút sức lực nào. Cô không muốn đi đâu ra ngoài cả. Gần như cả làng ai ai cũng biết chuyện Anna cãi nhau với Peter. Họ cũng biết cô đã đi London cùng Dave. Nhưng không một ai có thể giúp gì được cho Anna. Cô trở nên câm lặng, không chuyện trò với ai. Trước đây, lúc nào cô cũng cười và rạng ngời hạnh phúc. Giờ thì trông thật thảm não và cô độc.

Hàng ngày cô đi đến cửa hiệu và đợi một khách hàng đặc biệt khác xuất hiện.

Và Anna không phải chờ lâu. Vào một ngày giữa tháng, Anna đang ở cửa hiệu, Lúc đó, vào khoảng giờ ăn trưa, có một vị khách trung niên đến. Đó là một người đàn ông cao to với hàng ria mép, ăn vận bảnh bao và tay xách một chiếc cặp táp lớn.

– “Chào cô.” Ông ta lịch sự nói.

– “Chào ông. Tôi có thể giúp gì cho ông ạ?”  Anna cũng đáp thật nhã nhặn. Cô thấy quan tâm đến quý ông này.

– “Tôi tìm ông Dave Slatin.”

Anna mỉm cười:

– “Ông là một người bán hàng à?”

Cô hỏi, tuy biết ông ta không phải là một người bán hàng. Ông ta trông không giống người bán hàng nhưng cô hỏi thế chỉ vì muốn bắt chuyện với ông ta.

Người đàn ông mỉm cười:

– “Vâng, tôi là người bán hàng.”

Điều đó hẳn không phải sự thật. Anna biết tỏng là ông ta nói dối.

– “Có lẽ tôi có thể giúp ông đó, thưa ông. Tôi thường tiếp chuyện những người bán hàng.”

Cô nhìn vào chiếc cặp táp ông ta đang xách, trên đó có in những ký tự A.R.I.C.S.

– “Cảm ơn cô.” Người đàn ông vẫn lịch sự. “Tôi có một cuộc hẹn riêng với ông Slatin. Tôi từ London đến và phải gặp cho bằng được ông Slatin.”

– “Rất tiếc, thưa ông. Ông Slatin hiện đang rất bận. Tôi sẽ báo cho ông ấy biết ông đang ở đây. Ông vui lòng cho biết tên ạ?”

– “Roberts. Arthur Roberts.”

Anna đi vào phía sau cửa hiệu, đứng dưới chân cầu thang gọi vọng lên:

– “Có người đến gặp anh đây.”

– “Cảm ơn em.”

Dave đáp, rồi đi ra phía trước cửa hiệu.

– “Chào ông Riseman, rất vui được gặp ông.”

Anna lắng tai nghe. Riseman. Người đàn ông tên Riseman, không phải Roberts. Đúng là nói dối mà.

Không nhìn Anna, ông ta nói:

– “Hân hạnh được gặp ông, ông Slatin.”

– “Thôi vào trong với tôi nào.” Dave bảo.

Ông Riseman đi theo Dave. Hai người bước vào căn phòng dành cho những đơn hàng đặc biệt.

Một phút sau, Dave quay ra.

– “Đến giờ ăn trưa rồi. Bây giờ em có thể về nhà.” Dave nói.

– “Cảm ơn anh, Dave. Chút xíu thôi, em về ngay mà.”

Dave trở vào căn phòng đặc biệt. Anna không rời cửa hiệu. Cô ở lại, chờ đợi.

Anna viết ra giấy những ký tự ‘A.R.C.I.S.’ Cô đã hiểu ‘A.R.’ là ‘Arthur Riseman’, nhưng vẫn chưa biết ‘C.I.S’ là gì.

Khoảng 1:30pm, Anna nghe có tiếng động. Ông Riseman đang ra về.

Dave nói:

– “Cảm ơn ông.”

– “Tôi cũng cảm ơn ông. Ông đã giúp tôi nhiều lắm.”

– “Được rồi. Tạm biệt ông Riseman. Người phụ việc của tôi không có ở cửa hiệu, nhưng ông có thể tự mở cửa.”

Dave lên lầu còn ông Riseman đi ra phía trước cửa hiệu.

Anna đang ngồi lặng lẽ trong một góc.

– “Ồ, tôi cứ tưởng cô đã về rồi.” Ông Riseman nói.

– “Không. Hôm nay tôi quyết định ăn trưa luôn tại đây.”

Anna và ông Riseman im lậng nhìn nhau. Họ có vẻ không thích gì nhau. Anna lên tiếng trước:

– “Mời ông mua một ít bánh mì, ông Roberts.”

– “Riseman. Tên tôi là Riseman.” Người đàn ông sẵng giọng.

Anna cười mỉm:

– “Xin lỗi. Ông có muốn mua một ít bánh mì làm tại nhà không, thưa ông Riseman?”

– “Trông ngon đấy.” Riseman nói, giọng đã lịch sự trở lại. “Vâng, tôi mua một ít nhé. Vợ tôi sẽ thích lắm.”

– “Bánh của ông đây.” Anna nói, cô cho bánh mì vào một chiếc túi. “Ông có thể bỏ nó vào trong chiếc cặp táp của ông.”

– “Cặp táp của tôi? Tôi không có cặp táp nào cả.”

– “Tôi nghĩ hẳn ông đã bỏ quên nó rồi. Để tôi vào trong lấy nó ra cho ông nhé.”

Anna làm ra vẻ như sẽ bước ra phía sau cửa hiệu.

Ông Riseman liền nhảy xổ tới chận ngay trước mặt cô. Ông ta túm lấy cổ tay Anna siết chặt. Ông ta rất mạnh.

– “Nghe này. Tôi không muốn chiếc cặp táp đó. Hãy để yên nó ở đó đi.”

– “Được rồi. Làm ơn buông tôi ra. Ông đang làm tôi đau.”

Ông Riseman thả tay Anna ra rồi xoay người bước về phía cửa.

Ông ta vội vã rời cửa hiệu, quên luôn việc mang đi những chiếc bánh mì.

CHƯƠNG 12:
ANNA ĐỢI CHỜ TIN TỨC

Anna đợi xem tin tức về ông Riseman. Cô nhớ lại Greta Gordon, nàng minh tinh đã đến thăm Corner Shop. Sau đó, liền có tin tức về nàng trên tạp chí. Mike Bailey cũng đến Corner Shop. Sau đó, có cả đống tin về anh ta trên TV. Và bây giờ, ông Riseman cũng đến Corner Shop. Anna đang nóng lòng chờ đợi tin tức về ông này.

Tất cả có ba vị khách bước vào căn phòng Dành Cho Những Đơn Hàng Đặc Biệt.

Tất cả đều đến gặp Dave, đều vào căn phòng đặc biệt và đều bỏ lại thứ gì đó cho Dave.

Greta Gordon bỏ lại những chiếc nhẫn kim cương.

Mike Bailey bỏ lại chiếc va li.

Arthur Riseman bỏ lại chiếc cặp táp.

Anna muốn biết thêm về những vị khách đặc biệt đó. Cô suy nghĩ mãi về ông Riseman. Cặp táp ông ấy có in những ký tự ‘A.R.I.C.S’. Cô đã hiểu ‘A.R.’, nhưng vẫn chưa biết về  ‘I.C.S’. Có lẽ Riseman là doanh nhân và I.C.S. là tên công ty chăng?

Anna xem báo, nhưng không tìm thấy gì về I.C.S cả. Cô đọc tạp chí, nghe radio, xem TV. Nhưng cũng không có gì về I.C.S. Anna không nghe được gì, không thấy được gì.

Rồi cô chợt nảy ra một ý. Cô quyết định đi London tìm Arthur Riseman.

Vào một ngày thứ Sáu, sáng sớm cô bỏ lại cửa hiệu một mảnh giấy ghi lời nhắn cho Dave.

“Chào Dave. Xin lỗi hôm nay em không đi làm. Em sẽ đi Lidney. Em cần mua sắm vài thứ cho hôn lễ. Anna.”

Lời nhắn không nói sự thật, nhưng Anna chẳng quan tâm.

Anna đón xe buýt đi Lidney, rồi lên xe lửa đi London. Cô đến ga Paddington vào giữa trưa.

Cô xuống xe lữa và tìm một trạm điện thoại. Có nhiều trạm điện thoại gần lối vào nhà ga, nhưng đều có người. Cô đành đứng đợi.

Rồi Anna đã chợt thấy ‘I.C.S’. Chúng ở ngay kia! Chúng nằm trên một tấm biển quảng cáo rất lớn. Anna đã tìm ra câu trả lời.

International Computer Services! I.C.S.

Có lẽ đó là tên công ty của ông Riseman.

Chẳng lâu sau, có một phòng điện thoại trống. Anna bước vào, quay số…

– “ICS nghe đây. Tôi có thể giúp gì cho cô?”

Giọng một phụ nữ vang lên bên kia đầu dây.

– “Vâng, tôi muốn nói chuyện với ông Riseman, ông Arthur Riseman. Tôi nghĩ ông ấy làm việc ở ICS.” Anna nói.

Người phụ nữ cười lớn:

– “Làm việc ở đây ư? À, vâng… ngài ấy làm ở đây. Ngài ấy là Phó Chủ tịch công ty này. Cô vui lòng đợi một chút, tôi sẽ nối máy đến thư ký ngài ấy.”

Rồi giọng một phụ nữ khác vang lên trong điện thoại:

– “Thư ký ngài Riseman nghe đây. Cô cần gì, thưa cô?”

– “Tôi muốn nói chuyện với ông Riseman.”

– “Xin vui lòng cho biết ai đang gọi đến?”

– “Ông Riseman không biết tên tôi.” Anna đáp.

Người thư ký hỏi:

– “Thế ông Riseman có đang đợi cuộc gọi của cô không?”

– “Không”

– “Tôi e là ngài ấy không thể tiếp chuyện với cô bây giờ được. Hiện ngài ấy đang dự cuộc họp và sẽ đáp chuyến bay đi Thụy Sĩ trong một giờ nữa.”

– “Nhưng tôi phải nói chuyện với ông ấy, chỉ một vài phút thôi.”

Người thư ký phát bực:

– “Không thể được. Nhưng cô có thể để lại lời nhắn.”

– “Không, cảm ơn. Tuần sau tôi sẽ gọi lại. Liệu lúc đó ông Riseman đã về chưa?”

– “Vâng, ngài ấy sẽ về. Chào cô.”

Và bà ta gác máy.

Anna đã tìm ra công ty của ông Riseman, nhưng không nói chuyện được với ông ấy.

Cả buổi chiều Anna ở London. Cô đi xem phim. Rồi cô đi uống trà ở một quán cà phê gần ga Paddington. Chuyến xe lữa của cô rời London lúc 6:30pm. Cô mua một tờ báo buổi tối rồi leo lên xe lửa.

Anna mệt, nhưng thấy vui. Sau vài phút, cô nhìn vào tờ báo. Cô đang đợi chờ tin tức.

Và nó kia rồi, ngay trên trang nhất:

VỤ RƠI MÁY BAY TƯ NHÂN GẦN LONDON
6 người thiệt mạng. Tất cả đều là thành viên ICS
Chiều hôm nay, có 6 người bị thiệt mạng trong một vụ rơi máy bay tại Enfield, gần London. Chiếc máy bay đang trên đường đến Thụy Sĩ. Tất cả hành khách đều là thành viên của công ty International Computer Services (ICS). Trong số đó có ông Alfred Gluck, Chủ tịch ICS.
Ông Arthur Riseman, Phó Chủ tịch ICS, nói với chúng tôi:
“Tôi thật may mắn còn sống. Hôm nay tôi dự một cuộc họp. Cuộc họp kéo dài và tôi bị trễ, không đến kịp chuyến bay.”
Ông Riseman có thể sẽ là tân Chủ tịch của ICS.

Đón xem phần cuối ngày mai

Xem lại Chương 7, 8 & 9