Người khách lạ | Các chương cuối | Norman Whitney

417

Nguyên tác: THE STRANGER
Tác giả: NORMAN WHITNEY
Chuyển ngữ Scarlett Le

CHƯƠNG 13:
CĂN PHÒNG DÀNH CHO NHỮNG ĐƠN HÀNG ĐẶC BIỆT

Anna về đến nhà khoảng 10 giờ tối. Cô mở radio để nghe tin tức. Chủ tịch của ICS đã chết và ông Arthur Riseman chính  là vị tân chủ tịch.

Đêm đó Anna không tài nào ngủ được. Cô nằm trằn trọc suy nghĩ mãi về Dave và những đơn hàng đặc biệt. Những đơn hàng đó là gì? Dave làm gì trong căn phòng đó?

Sáng thứ Bảy, cô đến cửa hiệu. Dave không thèm đếm xỉa gì đến cô. Anh ta giận vì Anna đã tự ý bỏ việc ngày thứ Sáu. Anh ta không hỏi gì về ngày đó và Anna cũng chẳng nói gì.

Đến 11 giờ trưa, Dave ra khỏi cửa hiệu, lên xe hơi và lái đi.

Anna còn lại một mình. Đây đúng là một cơ hội cho cô!

Cô đi ra phía sau cửa hiệu, vặn tay nắm cửa của căn phòng phòng vốn luôn bị khóa. Nhưng căn phòng dành cho những đơn hàng đặc biệt hôm nay không khóa. Dave đã quên khóa nó rồi chăng?

Anna mở cửa và bước vào trong căn phòng. Đó là một căn phòng nhỏ, tăm tối và nóng hầm hập. Anna mở đèn lên lên, nhưng cũng chẳng sáng sủa gì hơn. Anna nhìn quanh phòng. Có một cái bàn nhỏ, hai cái ghế cũ kỹ  và rất nhiều hộp. Tất cả chỉ có thế. Những đơn hàng đặc biệt ư? Nhưng trong phòng không có sổ sách, không có giấy tờ, không có bút viết gì cả. Anna bước quanh cái bàn, đi lại rất vướng víu vì có nhiều chiếc hộp nằm lăn lóc trên sàn. Anna thử mở một trong những chiếc hộp đó và nhìn vào bên trong. Cô nhìn thấy một số tạp chí và báo cũ. Bên dưới là những quần áo cũ kỹ, bẩn thỉu. Nhưng bên dưới lớp quần áo đó, cô phát hiện ra toàn là tiền. Nhiều tiền lắm. Tiền Anh, Pháp, Mỹ, Đức… gần như có đủ loại tiền của tất cả các nơi trên thế giới. Cô bàng hoàng sửng sốt. Cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Anna lại nhìn quanh và phát hiện ra chiếc va li của Mike Bailey. Nó rỗng không. Rồi cô cũng tìm thấy cặp táp của ông Riseman. Nó cũng trống rỗng.

Rồi  Anna ghé mắt nhìn vào một chiếc hộp lớn hơn. Bên trong là những con búp bê với chân tay bị bẻ gãy. Trong số đó có một con búp bê rất xinh đẹp nhưng bị gãy tay. Anna cầm nó đặt lên bàn.

Và Anna còn tìm thấy một quyển sách chuyên về bóng đá. Trong sách có vài bức ảnh các cầu thủ, nhưng ảnh đều bị xé rách toạt. Anna cầm quyển sách đặt lên bàn.

Anna nhìn vào trong hộp một lần nữa, và cô thấy những chiếc xe hơi mô hình nhỏ xíu. Phần lớn chúng đều bị gãy vỡ. Cô còn tìm thấy cả một chiếc máy bay mô hình nhỏ và nó cũng bị bẻ gãy luôn. Anna đặt tất cả những thứ đó lên bàn.

Quả là một bộ sưu tập kỳ cục.

Có tiền, có những con búp bê gảy chân tay, những chiếc xe hơi, những máy bay mô hình, và ở kia còn có một quyển sách về bóng đá với những bức hình bị xé toạc. Anna nhìn vào những thứ trên bàn. Chúng là cái gì thế? Và tại sao Dave lại cất giữ chúng trong một căn phòng khóa kín cửa thế này?

Đột nhiên, Anna giật nảy mình. Có một giọng nói vang lên phía sau cô.

Ai đó đang đứng ngay ở cửa phòng.

CHƯƠNG 14:
NHỮNG KHÁCH HÀNG ĐẶC BIỆT

– “Còn những chiếc nhẫn kim cương thì sao?”  Một giọng nói đột ngột cất lên ngay phía sau.

Đó chính là Dave. Anh ta đang cười phá lên:

– “Sáng nay anh muốn để em đi vào căn phòng này. Anh đã cố tình không khóa cửa lại.”

Anna rất sợ hãi cái nhưng cô cố không để lộ ra.

– “Em đã không tìm thấy những chiếc nhẫn kim cương sao?” Dave lặp lại câu hỏi.

Anna sực nhớ đến những chiếc nhẫn kim cương trên tay Greta Gordon. Chẳng lẽ chúng cũng ở đây sao?

– “Chúng ở đây.” Dave nói, anh bước thẳng vào phòng và cầm lên một cái hộp cũ. Anh lấy ra những chiếc nhẫn kim cương và ném chúng lên bàn.

– “Chúng đâu phải của anh.” Anna lắp bắp. “Đó là nhẫn của Greta Gordon mà.”

– “Chúng đã thuộc về anh.” Dave cười phá lên. “Cô ta đã trao tặng chúng cho anh.”

– “Nhưng tại sao?” Anna hỏi. “Tại sao? Tại sao Greta Gordon lại cho anh những chiếc nhẫn kim cương ấy?  Và tất cả những món tiền này nữa? Ai cho anh những món tiền?”

– “Những người khách đặc biệt của anh. Những người khách đặc biệt đã cho anh tiền. Bây giờ thì chúng là của anh.”

– “Mike Bailey và ông Riseman cho anh tất cả những món tiền này à?”

– “Đúng. Nhưng em chỉ thấy vài người trong số những khách hàng đặc biệt của anh thôi, không phải là tất cả đâu.”

– “Nhưng tại sao họ đến gặp anh chứ?” Anna hỏi.

– “Họ xin sự giúp đỡ.” Dave đáp. “Anh giúp họ và họ trả công cho anh.”

– “Nhưng anh giúp đỡ họ bằng cách nào?”

Dave cầm con búp bê xinh đẹp lên, con búp bê có một cánh tay bị bẻ gãy.

– “Em còn nhớ Joanna Leigh chứ?”

Anna suy nghĩ trong chốc lát.

– “Joanna Leigh, em nhớ cô ấy. Cô ấy là nữ diễn viên có cánh tay bị gãy và Greta Gordon đã đóng vai vốn dĩ định dành cho Joanna Leigh.”

– “Đúng rồi.” Dave nói. “Con búp bê này chính là Joanna Leigh đấy.”

Anna càng thấy khiếp đảm hơn. Dave là loại người gì thế?

Dave chỉ vào một bức ảnh trong quyển sách chuyên đề bóng đá.  Anh hỏi:

– “Ai thế kia?”

Anna nhớ khuôn mặt đó. Cô đã xem trên tivi.

– “Brian Thomas.” Cô trả lời. “Anh ấy là một thủ môn.”

– “Không. Anh ấy chỉ từng là thủ môn, trước đây thôi.”

Giờ thì Anna khiếp đãm tột cùng.

Dave đúng là một con quỷ.

Dave tiến sát tới Anna. Hắn cầm chiếc máy bay gãy lên.

– “Giờ em nghĩ đây là cái gì?”

Anna đã biết được câu trả lời. Nhưng cô quá sợ hãi không thốt nên lời.

Dave nắm lấy cánh tay của Anna và siết thật chặt. Anna cố vùng vẫy thoát ra. Dave cười lớn và ôm ghì Anna.

– ”Nghe này, Anna.” Hắn hạ giọng. “Anh muốn có em, anh cần em. Hãy kết hôn với anh đi, đừng kết hôn với Peter nữa, mà hãy kết hôn với anh.”

Anna thét lên:

– “Không, không, không. Hãy buông tôi ra. Buông tôi ra.”

Dave nói:

– “Nhưng Anna này, em vẫn còn không hiểu. Anh có một quyền năng kỳ lạ. Và anh có thể cho em tất cả mọi thứ em muốn.”

Hắn nhìn sâu vào mắt Anna:

– “Tất cả con cái chúng ta sẽ thừa hưởng những quyền năng đặc biệt này. Anh sẽ cho em tiền bạc và những chiếc nhẫn kim cương. Và em, Anna, em sẽ sinh cho anh những đứa con.”

Giờ thì Anna chết khiếp đi được. Cô thúc mạnh vào người hắn và hắn buông tay Anna ra.

Cô phóng vụt đi. Cô lao ra khỏi căn phòng dành cho những đơn hàng đặc biệt, chạy về phía trước cửa hiệu, lao thẳng ra đường và chạy một mạch về nhà.

CHƯƠNG 15:
NGÀY 31 THÁNG 10 (NGÀY HALLOWEEN)

Hôm sau là ngày Chúa Nhật 31 tây tháng 10. Đó là một ngày khủng khiếp với cư dân làng Wooden.

Anna sốt nằm bẹp trên giường. Mẹ cô gọi điện mời bác sĩ. Bác sĩ  đến ngay lập tức.

– ” Anna đang bệnh rất trầm trọng.”  Bác sĩ nói với mẹ cô. “Tôi cũng lo lắng. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cháu ấy. Tối nay tôi sẽ quay lại.”

Chiều hôm đó Peter đến nhà thăm Anna. Anh cố nói chuyện với Anna, nhưng trông cô có vẻ bệnh rất nặng. Anh đành ngồi yên lặng bên cạnh giường cô.

Vào khoảng 7 giờ tối, Peter nghe nhiều tiếng la hét ngoài đường. Anh chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Người ta đang chạy vội và hô lớn: “Cháy rồi. Cháy rồi. Cháy rồi.”

Có một đám cháy ở Corner Shop.

Peter liền ra khỏi nhà Anna và chạy ra đường. Có một đám cháy lớn ở góc phố. Cửa hiệu chìm trong biển lửa. Không ai trông thấy Dave cả.

– “Xe hơi của anh ấy kia kìa.” Ông Hart kêu lên. “Chắc anh ấy còn ở bên trong.”

Rồi dân làng đã nhìn thấy Dave. Anh đang đứng cạnh một cửa sổ trên lầu.

– “Nhảy xuống đi.” Người ta gào lên. “Nhảy xuống mau. Hãy tự cứu mình đi!”

Nhưng Dave không nhúc nhích. Anh đang đứng yên cạnh cửa sổ và ngửa mặt cười lớn.

Những người phụ nữ dưới đường bắt đầu thét lên.

Ông Hart cố gắng chạy vào bên trong cửa hiệu, nhưng những người khác kéo ông lại. Ngọn lửa đang bao trùm lên toàn cửa hiệu. Những lưỡi lửa lan ra, nhanh chóng phủ lấy Dave. Dân làng nhìn thấy anh ta vẫn đang còn đứng cười.

Đó là lần cuối cùng người ta trông thấy Dave.

Lửa đã nuốt chửng anh ta hoàn toàn.

Không ai có thể cứu được anh ta.

Không ai trông thấy anh ta lần nào nữa.

Peter quay trở về nhà Anna. Bác sĩ đang ở trong nhà bếp nói chuyện với mẹ Anna.

Đột nhiên có một tiếng thét lớn.

Mọi người vội chạy lên lầu, đỗ xô đến phòng của Anna.

Anna đã trút hơi thở cuối cùng.

HẾT