Nguyên tác: AN ADVENTURE AT BROWNVILLE
Tác giả: Ambrose Bierce
Chuyển ngữ: Scarlett Le
(Tiếp theo lần trước)
Tôi bước ra khỏi bóng cây. Eva quay lại và nhìn tôi chăm chú. Có lẽ tôi đang làm cô ấy sợ. Tôi cất tiếng:
– “Xin lỗi, tôi đã vào khu vườn và đã nghe được điều cô nói. Tôi nghĩ là cô đang gặp nguy hiểm đấy.”
– “Anh không thể làm được gì đâu.” Cô nói.
Giọng cô thì thầm, nét biểu cảm trên khuôn mặt cô rất kỳ lạ, đôi mắt của mở to và sáng rực.
Cô ấy bị ốm ư? Hay là cô ấy đang nằm mơ?
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Eva.
– *Ôi, trông cô có vẻ như đang mơ ngủ.” Tôi nói. “Cô phải tỉnh dậy. Khi nãy cô đã nói rằng ông Benning đã giết chị cô, cô cũng nói rằng ông ấy sẽ giết luôn cả cô. Cô kể lại cho tôi nghe về chuyện đó đi. Tôi sẽ cố hết sức để giúp cô.”
– “Anh không thể giúp gì được cho tôi đâu.” Eva nói. “Chúng tôi chỉ ở đây một hai hôm nữa thôi, rồi sẽ ra đi. Đi xa, rất xa. Tôi yêu cầu anh giữ yên lặng. Anh không được nói cho bất kỳ ai những gì anh đã nghe thấy ở đây.”
– “Nhưng điều này quả là điên rồ.” Tôi nói.
Cô bỗng trở nên lịch sự một cách lạnh lùng:
– “Đây là chuyện riêng của tôi, không phải việc của anh.”
– “Nhưng chị cô đã chết ở đây, ở Brownville này. Và cô ấy chết bất ngờ. Bây giờ cô cũng đang gặp nguy hiểm. Người dân Brownville có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cô hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Cô không yêu thương chị mình sao?”
– “Tôi yêu chị ấy.” Eva đáp. “Nhưng tôi cũng yêu cả ông ta nữa. Và tôi yêu ông ta nhiều hơn. Bộ anh nghĩ rằng cảnh sát sẽ tin anh sao? Anh đã nghe lóm được một cuộc chuyện trò bí mật. Nếu anh nói về chuyện đó, thì tôi sẽ phủ nhận, và những lời của anh sẽ là nói dối. Không ai tin vào câu chuyện của anh đâu.”
Đột nhiên cô mỉm cười. Một nụ cười ngọt ngào và xinh đẹp. Tôi không thể nào tin vào lời cô nói. Những lời đó quá lạnh lùng và tàn nhẫn.
Eva nắm lấy bàn tay tôi thật chặt và nói:
– “Hãy đi với tôi nhé. Chúng ta hãy đi dạo cùng nhau. Ông ấy đi vắng cả đêm nay và sẽ không biết rằng anh đã ở đây cùng tôi. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Và rồi anh sẽ phải quên đi tất cả những gì anh đã thấy, đã nghe. Anh phải quên hết những gì về chúng tôi.”
Thật tôi không hiểu nổi cách phụ nữ họ nói chuyện.
Tôi vui được đi dạo trong vườn cùng với Eva. Lòng tôi đã nhen nhúm tình yêu dành cho cô gái trẻ trung xinh đẹp này.
Chúng tôi nói chuyện về dân ở Brownville và tính thích chuyện phiếm của họ. Tôi không muốn đi ngủ chút nào.
Trước lúc tạm biệt, tôi ngỏ lời đề nghị Eva đi dạo cùng tôi vào ngày hôm sau:
– “Có một cối xay cũ trên đỉnh đồi. Cô sẽ đi dạo cùng tôi vào chiều mai được chứ? Chúng ta có thể ngắm được nhiều cảnh đẹp từ chỗ đó.”
– “Nếu ông ấy chưa quay lại đây thì tôi sẽ đi dạo với anh.” Eva đáp.
Tối đó, tôi đi ngủ với một cảm giác thật hạnh phúc. Tôi mỉm cười sung sướng khi chìm dần vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, tôi tình dậy với một cảm giác còn hạnh phúc hơn.
– “Hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt đây.” Tôi nghĩ.
Eva không có mặt có trong phòng ăn vào giờ ăn trưa. Có lẽ tôi đã hy vọng quá nhiều rồi. Tôi chỉ là một gã giáo viên quèn, không giàu có mà cũng chẳng đẹp trai.
Nhưng tôi không phải thất vọng. Eva đã đi vào khu vườn. Hẳn ông Benning vẫn còn đi vắng. Giờ tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Eva không nói gì cả khi tôi theo sau nàng bước đi trên con đường mòn dẫn lên chiếc cối xay cũ. Nàng biết rõ đường đi vì đã đến đó nhiều lần cùng người giám hộ.
Cảm xúc của nàng thay đổi chóng vánh như mây bay trên bầu trời. Mới một phút trước nắng còn chiếu rực rỡ, qua phút kế tiếp mây mù đã phủ che. Tôi rất hạnh phúc ở bên cạnh nàng, bất kể nàng cảm thấy như thế nào.
Nàng bước đi và tôi theo sau. Khi chúng tôi đến chỗ chiếc cối xay, nàng dừng bước, rồi vượt qua một cây cầu bằng gỗ cũ kỹ và đi theo đường mòn dẫn lên ngọn đồi cao. Đó là lối mòn dẫn đến một nơi được gọi là Tổ Chim Đại Bàng. Đây là nơi kết thúc con đường mòn trên một vách đá cao chót vót, dưới chân vách đá là khu rừng. Nhìn từ Tổ Chim Đại Bàng, khung cảnh xinh đẹp tuyệt vời, trên rìa vách đá cao hơn 200 mét so với đáy vực bên dưới.
Nhưng Eva lại đứng ngay rìa vách đá và ngước đầu nhìn lên chứ không phải là nhìn xuống. Bỗng tôi nghe có tiếng bước chân và Richard Benning xuất hiện ngay bên cạnh chúng tôi.
Cô gái đang đứng trên mỏm đá, đôi mắt rực lữa và đôi môi mỉm cười. Một ánh nhìn ngập tràn tình yêu toát ra từ khuôn mặt nàng.
– “Em rất vui vì ông đã đến.”
Nàng quay lại, cất tiếng nói, mắt nhìn đắm đuối vào Benning. Tình yêu của nàng tỏa ngời trên khuôn mặt, minh chứng nàng đang thốt lên những lời từ đáy lòng.
Nhưng chính ngay lúc ấy, tôi chợt nhận ra có điều gì khác nữa trong biểu cảm trên khuôn mặt nàng. Đôi môi Eva đang mỉm cười, nhưng có nét khiếp hãi trong ánh mắt. Nàng trông như một con thú đang sợ hãi tột cùng.
Eva bước lùi về phía sau. Nàng rơi khỏi mỏm đá, rớt thẳng xuống đáy vực.
Benning và tôi vội chạy theo con đường mòn dẫn xuống bên dưới. Ông ta tới đó trước cả tôi.
Giờ thì tôi chẳng muốn nhìn vào thi thể của Eva chút nào.
Nàng Eva xinh đẹp đã không còn xinh đẹp nữa rồi.
Benning cẩn thận đứng quan sát nhưng không chạm vào nàng.
– “Cô ấy đã chết. Chết thật rồi.” Ông ta nói. “Tôi sẽ vào thị trấn gọi cảnh sát đến. Hãy ở đây với cô ấy nhé.”
Tôi bị chấn động mạnh, không thốt nên lời.
Benning bắt đầu đi về hướng Brownville. Được vài bước, ông quay lại và nhìn thẳng vào tôi:
– “Anh đã chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra đấy nhé.” Ông ta nói một cách bất cẩn. “Đó là một tai nạn. Eva đã tự sát. Tôi nhìn thấy cô ấy thả người rơi xuống vực và anh cũng tận mắt trông thấy điều đó.”
– “Ông là một kẻ giết người!” Tôi gào lên. “Ông là một kẻ giết người đáng nguyền rủa. Ông không chạm vào cô ấy, nhưng tôi biết rằng chính ông đã giết chết cô ấy.”
Benning xoay lưng bỏ đi.
Khi ông ấy bước vào khu rừng, tôi nghe tiếng hát cất lên.
Ông ấy đang hát một trích đoạn vở Opera Verdi, Rigoletto. “La donna e mobile.”
HẾT
Xem lại Phần 1