Năm chuyện cười kinh điển của Công giáo

1232

by phanxicovn

Aleteia | Daniel Esparza

Có thể bạn không biết, nhưng nhiều vị thánh nổi tiếng vì óc hài hước của mình. Chẳng hạn như thánh Philip Neri, Phanxicô Đệ Sâle, và Têrêsa thành Avila, không chỉ nổi tiếng vì đời sống mẫu mực, mà còn bởi họ biết cách dùng những câu chuyện đùa thật khéo léo.

Nhưng người ta không cần phải tìm về vài thế kỷ trước để thấy được một con người thánh thiện hóm hỉnh là thế nào. Chẳng hạn như, khi một nhà báo hỏi Đức Gioan XXIII xem ở Vatican, có bao nhiêu người làm việc, thì ngài suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Khoảng một nửa.”

Óc hài hước luôn có chỗ trong cuộc sống hân hoan của người con Chúa, nên chúng tôi xin dẫn ra đây năm chuyện cười phổ biến của Công giáo. Có thể bạn cũng từng nghe ai đó kể chúng rồi cũng nên.

1

Một thầy Dòng Tên, một thầy Dòng Đa Minh, một thầy Dòng Phanxicô cùng đi trên đường, tranh luận xem dòng nào là vĩ đại nhất. Đột nhiên, Thánh Gia hiện ra trước mặt họ, với Chúa Giêsu nằm trong máng cỏ, còn Đức Mẹ và thánh Giuse chiêm ngắm Ngài. Thầy Dòng Phanxicô sấp mình xuống, choáng váng trước cảnh Chúa hạ sinh trong nghèo khổ. Thầy Dòng Đa Minh quỳ gối, chiêm ngắm vẻ đẹp của Thánh Gia. Còn thầy Dòng Tên thì bước lại bên thánh Giuse, khoanh tay cung kính, “Ngài đã định gởi Hài Nhi học ở đâu chưa?”

2

Một thầy Dòng Phanxicô và một thầy Dòng Đa Minh tranh luận xem dòng nào vĩ đại hơn. Sau vài tháng tranh luận, họ quyết định là khi về trời sẽ hỏi Chúa xem sao. Vài năm sau, họ gặp nhau trên thiên đàng, và tìm đến gặp Chúa để giải quyết chuyện tranh luận cũ. Chúa có vẻ hơi rối về câu hỏi này, và bảo họ là vài ngày sau, Chúa sẽ viết thư trả lời cho. Sau một hồi suy nghĩ, Chúa gởi cho họ lá thư thế này:

Các con của Ta,

Làm ơn đừng cãi vặt về mấy chuyện không đâu nữa. Cả hai dòng đều vĩ đại và tốt đẹp trong mắt ta.

Chân thành,

Thiên Chúa, OP

3

Một thầy Dòng Tên và một thầy Dòng Phanxicô cùng ngồi ăn tối, món tráng miệng là bánh nướng. Có hai miếng, một to một nhỏ. Thầy Dòng Tên vươn tay ra bốc lấy miếng to. Thầy Dòng Phanxicô trách, “Thánh Phanxicô luôn dạy chúng ta phải lấy phần nhỏ hơn.” Thầy Dòng Tên trả lời, “Thì thầy có rồi đấy.”

4

Thánh Bênêđictô, thánh Đa Minh, thánh Inhaxiô, và thánh Phanxicô ở trên thiên đàng, tranh luận xem đoàn sủng của ai có trước. Thánh Bênêđictô nói: “Từ thời vườn Địa đàng, mọi thứ tồn tại nhờ làm việc và cầu nguyện, ‘Ora et Labora’ đấy, thế nên dòng chúng tôi có trước hết.” Thánh Đa Minh nói ngay, “Khoan đã. Để có vườn Địa đàng, Thiên Chúa phải phán, thế nên Lời có trước hết. Dòng Đa Minh mới là nhất.” Thánh Inhaxiô, khá tự tin, nói rằng, “Nhưng ngay cả trước đó nữa, là hỗn mang, và Chúa đã dựng nên trật tự cũng như cơ cấu. Thế nên, rõ ràng Dòng tên có trước.” Thánh Phanxicô thì khúc khích cười, đồng ý. “Cha nói đúng. Hỗn loạn có trước nhất!”

5

Một thầy Dòng Tên, một thầy dòng Đa Minh, và một thầy Dòng Xitô bị bỏ lại trên hoang đảo. Họ tìm được một cây đèn thần, và sau một hồi tranh luận, đã quyết định dùng nó. Alê hấp, thần đèn hiện ra và cho họ ba điều ước. Họ quyết định để cho công bằng, mỗi người được một điều ước. Thầy Dòng Tên nói mình muốn dạy ở đại học nổi tiếng nhất thế giới, và bùm, thầy biến đến đó ngay! Thầy Dòng Đa Minh muốn được giảng ở nhà thờ lớn nhất thế giới, và bùm, thầy cũng đến được nơi mình muốn! Thần đèn quay sang người còn lại, thì thầy Dòng Xitô nói, “Thôi không cần nữa, điều ước của tôi thành sự thật rồi mà!”

 

J.B. Thái Hòa chuyển dịch