Hãy ngắm nhìn Đấng rất hạnh phúc trong cảnh hang đá – Đấng đầy niềm vui!
21 tháng Mười Hai, 2018 16:34
Đây không phải là bữa tiệc Giáng sinh công sở theo đúng nghi thức. Quả thật, nó chỉ là một bữa tiệc Giáng sinh bình thường như mọi bữa tiệc khác.
Ngày 21 tháng Mười Hai, 2018, Đức Thánh Cha Phanxico đến chào các nhân viên và gia đình của họ trong Sảnh đường Phaolô VI. Lần này không chỉ là những người có doanh thu hay lợi nhuận cao nhất, nhưng có hoạt động trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Người được chọn lần này không phải là người có doanh thu cao nhất hay lợi nhuận lớn nhất, nhưng là một người có thành tựu hoàn toàn khác.
Đức Thánh Cha nói, “Cha muốn đến chào mọi thành viên các gia đình, nhưng ưu tiên lần này là dành cho bà cố 93 tuổi, cùng với con gái của bà bây giờ đã làm bà nội bà ngoại, và cha mẹ và hai con. Gia đình rất đẹp là như vậy. Và anh chị em làm việc cho gia đình, cho con cái, để nuôi sống gia đình. Đó là một ơn sủng! Hãy bảo vệ gia đình. Và chúc tất cả anh chị em một Giáng sinh tràn đầy niềm vui!”.
Đức Thánh Cha nói về sự hạnh phúc và niềm vui. Ngài chỉ vào hang đá đặt câu hỏi, và trả lời: “Ai là người hạnh phúc?”
“Đức Mẹ và Thánh Giu-se ngập tràn niềm vui: các ngài nhìn vào Trẻ thơ Giê-su và các ngài hạnh phúc, vì sau cả muôn ngàn lo lắng, các ngài đã đón nhận món quà này của Thiên Chúa, với lòng tin tưởng rất lớn và tràn đầy tình yêu.
“Rồi các mục đồng là những người đầy niềm vui. Các mục đồng cũng rất thánh thiện, chắc chắn như vậy, vì họ đáp lời loan báo của các thiên thần và ngay lập tức hối hả đến chuồng chiên bò và họ nhận ra dấu chỉ của Trẻ thơ trong máng cỏ.
“Rồi, trong một số hang đá, những hang đá lớn hơn có rất nhiều nhân vật khác với đủ ngành nghề: thợ sửa giày, thợ rèn, thợ làm bánh … vân vân. Và mọi người đều hạnh phúc.”
Đức Phanxico tiếp tục nói rằng mọi người trong cảnh hang đá đều hạnh phúc vì họ “bị lây nhiễm” niềm vui của biến cố. Và rõ ràng là những người đang tham dự sự kiện hôm nay cũng bị lây niềm vui của biến cố.
Đức Thánh Cha nói rằng trong những nơi làm việc có thể có những vấn đề xảy ra: sự mệt mỏi, chuyện ngồi lê mách lẻo, một “không khí nặng nề.” Nhưng ngài khen ngợi niềm vui mà nhiều người lao động mang đến trong công việc hàng ngày của họ. Họ mang đến “sự bình an” cho công việc.
“Và sự bình an đó từ đâu đến? Luôn luôn từ Ngài, là Đức Giê-su, Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Ngài là nguồn mạch của niềm vui, vừa cho cá nhân mỗi người và cho gia đình, và cả công việc,” Đức Phanxico kết luận.
“Vì vậy lời chúc của cha là: hãy sống thánh thiện, hãy sống hạnh phúc. Nhưng đừng là những vị thánh in trên các tấm thiệp! Hãy là những vị thánh bình thường, những vị thánh bằng xương bằng thịt, với cá tính riêng, lỗi lầm riêng, thậm chí cả tội lỗi – chúng ta hãy xin tha thứ và lại tiếp tục tiến tới – nhưng hãy sẵn sàng để cho bản thân chúng ta được “lây nhiễm” bởi sự hiện diện của Chúa Giê-su ở giữa chúng ta, sẵn sàng đến với Ngài như các mục đồng, để nhìn thấy biến cố này, dấu chỉ phi thường mà Thiên Chúa đã tặng ban cho chúng ta.”
000
Huấn từ của Đức Thánh Cha
Anh chị em thân mến,
Cảm ơn anh chị em đã đến, nhiều anh chị em có cả gia đình cùng đi theo. Cha muốn đến chào mọi thành viên các gia đình, nhưng ưu tiên lần này là dành cho bà cố 93 tuổi, cùng với con gái của bà bây giờ đã làm bà nội bà ngoại, và cha mẹ và hai con. Gia đình rất đẹp là như vậy. Và anh chị em làm việc cho gia đình, cho con cái, để nuôi sống gia đình. Đó là một ơn sủng! Hãy bảo vệ gia đình. Và chúc tất cả anh chị em một Giáng sinh tràn đầy niềm vui!
Giáng sinh là một lễ của niềm vui, nhưng chúng ta thường thấy rằng nhiều người, và có thể là chính chúng ta, bị bủa vây giữa quá nhiều thứ, và cuối cùng không còn niềm vui, và nếu có đi nữa thì nó cũng chỉ là bề ngoài thôi. Tại sao như vậy?
Cha nhớ đến một câu của Léon Bloy, nhà văn người Pháp: “Bi kịch duy nhất trong đời sống là không trở nên thánh” (The Woman Who was Poor (người phụ nữ nghèo), xem Tông huấn Gaudete et exsultate, 34). Vì vậy, trái ngược lại với sự buồn bã là niềm vui, và nó có mối liên hệ chặt chẽ với sự nên thánh. Để có niềm vui của Giáng sinh, hãy trở nên tốt lành, hay ít nhất có khao khát trở nên tốt lành.
Chúng ta hãy nhìn đến hang đá. Ai là người hạnh phúc trong hang đá? Cha muốn hỏi các thiếu nhi con cái của anh chị em, các bé rất thích ngắm nhìn các nhân vật tí hon … và thậm chí có khi xê dịch vị trí các nhân vật, làm cho các người bố có khi giận điên cả lên, vì đã sắp xếp rất kỹ rồi!
Vậy ai là người hạnh phúc trong cảnh hang đá? Đức Mẹ và Thánh Giu-se ngập tràn niềm vui: các ngài nhìn vào Trẻ thơ Giê-su và các ngài hạnh phúc, vì sau cả muôn ngàn lo lắng, các ngài đã đón nhận món quà này của Thiên Chúa, với lòng tin tưởng rất lớn và tràn đầy tình yêu. Các ngài “tràn đầy” sự thánh thiện và niềm vui. Và anh chị em chắc sẽ nói với cha rằng: Dĩ nhiên rồi! Vì các ngài là Đức Mẹ và Thánh Giu-se mà! Thì đúng như vậy, nhưng chúng ta đừng nghĩ rằng mọi việc đều dễ dàng đối với các ngài: thánh nhân không phải sinh ra đã là thánh nhưng các ngài trải qua thời gian mới trở nên thánh, và Đức Mẹ và Thánh Giu-se cũng như vậy.
Rồi các mục đồng là những người đầy niềm vui. Các mục đồng cũng rất thánh thiện, chắc chắn như vậy, vì họ đáp lời loan báo của các thiên thần và ngay lập tức hối hả đến chuồng chiên bò và họ nhận ra dấu chỉ của Trẻ thơ trong máng cỏ, mà điều này không phải dễ nhận ra. Đặc biệt, trong cảnh hang đá có một mục đồng còn bé, người này đang hướng mắt nhìn máng cỏ với khuôn mặt mơ màng như xuất thần: người mục đồng đó diễn tả niềm vui kinh ngạc của những người chào đón mầu nhiệm của Chúa Giê-su với một tâm hồn trẻ thơ. Đây là một đặc điểm của sự nên thánh: duy trì được khả năng biết sửng sốt, biết ngạc nhiên trước những món quà của Thiên Chúa, trước những “sự bất ngờ” của Ngài, và món quà lớn lao nhất, sự bất ngờ mãi luôn mới đó chính là Chúa Giê-su. Sự bất ngờ vĩ đại đó chính là Thiên Chúa!
Rồi, trong một số hang đá, những hang đá lớn hơn có rất nhiều các nhân vật với đủ ngành nghề: thợ sửa giày, thợ rèn, thợ làm bánh … vân vân. Và mọi người đều hạnh phúc. Tại sao? Vì họ “bị nhiễm” niềm vui của biến cố mà họ đang dự phần vào, đó là sự ra đời của Chúa Giê-su. Vì vậy công việc của họ cũng được thánh hóa bởi sự hiện hữu của Chúa Giê-su, bởi sự giáng trần của Ngài ở giữa chúng ta.
Và điều này cũng khiến chúng ta phải nghĩ đến công việc của mình. Đương nhiên, công việc luôn luôn có yếu tố của sự mệt mỏi. Đây là điều bình thường. Như ở quê nhà của cha, cha biết có người không bao giờ ngơi nghỉ. Có người làm ra vẻ làm việc, nhưng thật sự lại chẳng làm gì, người đó chẳng bao giờ nỗ lực. Anh chị em hiểu đó! Nhưng nếu mỗi con người chỉ thể hiện một chút sự thánh thiện của Chúa Giê-su, nó chỉ là một chút, một tia sáng rất nhỏ – như một nụ cười, một sự quan tâm nhỏ, một cử chỉ nhã nhặn, một lời xin lỗi – thì toàn bộ môi trường làm việc sẽ trở nên “dễ thở hơn,” phải không? Và không khí nặng nề mà con người chúng ta tạo ra do tính kiêu ngạo, sự khép kín, và thành kiến sẽ giảm bớt đi, và công việc được cải thiện hơn, hiệu quả tốt hơn.
Có một điều làm chúng ta rất buồn trong công việc và làm cho môi trường làm việc trở nên nặng nề đó là thói ngồi lê buôn chuyện. Xin đừng nói xấu về người khác, đừng ngồi lê buôn chuyện. “Đúng, nhưng tôi không thích người đó, người kia …” Vậy thì, hãy cầu nguyện cho người đó, nhưng đừng nói xấu họ, xin đừng làm thế vì như vậy là phá hủy; nó phá hủy tình bạn. Và thay vì chỉ trích người này hay người kia, thì tốt hơn là giữ im lặng. Nếu anh chị em có điều gì đó không đồng ý với người đó, hãy đến và trao đổi trực tiếp. Nhưng đừng nói xấu về người đó. “À, nhưng thưa cha, vấn đề ngồi lê buôn chuyện là tự nhiên …” Nhưng có một loại thuốc rất tốt để tránh không ngồi lê buôn chuyện, cha mách cho anh chị em: hãy cắn lưỡi của mình. Khi nào thấy muốn buôn chuyện, hãy cắn lưỡi mình và như vậy, anh chị em sẽ không buôn chuyện nữa.
Ngay cả tại nơi làm việc vẫn có “thánh nhân hàng xóm” (xem Gaudete et exsultate, 6-9). Đương nhiên ngay trong Vatican này, cha có thể làm chứng về điều này. Cha biết một số anh chị em là mẫu gương cho cuộc sống; họ làm việc cho gia đình và luôn luôn nở nụ cười, với sự cần cù rất đẹp đó. Sự thánh thiện là khả thi. Sự thánh thiện là có thể thực hiện được. Đây là Giáng sinh thứ sáu của cha với vai trò là Giám mục của Roma, và cha nói rằng cha được biết một số vị thánh đang sống ở đây. Những vị thánh sống đời sống Ki-tô hữu tốt lành, và nếu họ làm điều gì đó không tốt họ liền xin lỗi. Và rồi họ tiếp tục tiến bước cùng với gia đình. Mọi người đều có thể sống theo cách đó. Đó là một ơn sủng, và nó rất đẹp. Thường thường họ là những con người không thích phô trương; giản dị, khiêm nhường, nhưng họ làm rất nhiều sự tốt đẹp trong công việc và trong các mối quan hệ với người khác. Và họ là những con người của niềm vui; không phải vì họ luôn cười lớn, không phải, nhưng vì họ có một sự bình an thẳm sâu trong tâm hồn và họ biết cách chuyển tải cho người khác. Và sự bình an đó từ đâu đến? Luôn luôn từ Ngài, là Đức Giê-su, Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Ngài là nguồn mạch của niềm vui, vừa cho cá nhân mỗi người và cho gia đình, và cả công việc.
Vì vậy lời chúc của cha là: hãy sống thánh thiện, hãy sống hạnh phúc. Nhưng đừng là những vị thánh in trên những tấm thiệp! Hãy là những vị thánh bình thường, những vị thánh bằng xương bằng thịt, với cá tính riêng, lỗi lầm riêng, thậm chí cả tội lỗi – chúng ta hãy xin tha thứ và lại tiếp tục tiến tới – nhưng hãy sẵn sàng để cho bản thân chúng ta bị “lây nhiễm” bởi sự hiện diện của Chúa Giê-su ở giữa chúng ta, sẵn sàng đến với Ngài như các mục đồng, để nhìn thấy biến cố này, dấu chỉ phi thường mà Thiên Chúa đã tặng ban cho chúng ta. “Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân” (Lc 2: 10). Liệu chúng ta sẽ đến gặp Ngài? Hay chúng ta để cho mình bị bủa vây bởi nhiều điều khác?
Anh chị em thân mến, chúng ta đừng sợ nên thánh. Cha bảo đảm với anh chị em đó là con đường của niềm vui. Chúc tất cả anh chị em Giáng sinh tràn đầy niềm vui!
© Libreria Editrice Vatican
[Nguồn: zenit]
[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 22/12/2018]