Thánh Blasiô, Giám mục
(qua đời năm 316) | 03.02
Chúng ta biết nhiều về việc các tín đồ Kitô giáo khắp thế giới sùng kính thánh Blasiô hơn là biết về chính thánh nhân. Lễ kính ngài được coi như ngày thánh trong một số Giáo hội Đông phương. Công nghị Oxford, năm 1222, cấm làm việc xác vào ngày lễ thánh Blasiô ở Anh. Người Đức và Slavs đặc biệt tôn kính ngài và nhiều người Công giáo Mỹ xin thánh Blasiô chúc lành cho thanh quản của họ.
Chúng ta biết rằng thánh Giám mục Blasiô tử đạo ở thành phố Sebastea, Armenia, năm 316. Sách Acts of St. Blase được viết vào 400 năm sau. Theo sách này, thánh Blasiô là một vị giám mục tốt lành, làm việc cần mẫn để khuyến khích sức khỏe tinh thần và thể lý của giáo dân. Mặc dù chỉ dụ Lòng Khoan Dung (năm 311), cho phép tự do tôn giáo ở đế quốc Rôma, đã được ban hành 5 năm, sự bắt đạo ở Armenia vẫn gay gắt. Thánh Blasiô phải trốn sang nước khác. Ngài sống ở đó như vị ẩn tu trong cảnh tĩnh mịch và cầu nguyện, chỉ làm bạn với thú rừng. Một hôm có một nhóm thợ săn tìm thú ở hang động của thánh Blasiô. Mới đầu họ ngạc nhiên rồi kinh sợ. Vị giám mục này quỳ gối cầu nguyện mà xung quanh là sói, sư tử và gấu.
Khi những người thợ săn kéo thánh Blasiô ra, chuyện này trở thành truyền thuyết, một người mẹ bế đứa con nhỏ bị hóc xương cá đến, thánh nhân yêu cầu và đứa bé đã ho bật xương cá ra.
Agricolaus, thống sứ vùng Cappadocia, cố thuyết phục thánh Blasiô bỏ đạo. Lần đầu thánh nhân từ chối, và ngài bị đánh đập. Lần sau ngài bị treo lên cây và bị lóc thịt bằng chiếc bồ cào. Cuối cùng ngài bị chém đầu.
Thom. Aq. TRẦM THIÊN THU
(Chuyển ngữ từ BeliefNet.com, Saints.sqpn.com, AmericanCatholic.org, Catholic.org)
_________________
Bài đọc tìm hiẻu nguồn gốc
Nghi thức chúc lành trên cổ để tỏ lòng tôn kính thánh Blasiô tại đây
Thánh Ansgariô, Giám mục | 03.02
Được sinh ra trong một gia đình có đời sống đạo đức, thánh Ansgariô lớn lên và tiến triển mau lẹ trên đường nhân đức. Thánh nhân, gia nhập dòng Bênêđitô và mau chóng trở nên con người gương mẫu trong đời sống tận hiến. Vì là con người đạo đức, thánh thiện, sáng trí và rất bề mực thước, thánh Ansgariô được trao giữ nhiều chức vụ quan trọng khác nhau ở các nước Đan Mạch, Thụy Điển và ở Schleswig. Thánh Ansgariô có một đời sống gương mẫu, trổi vượt sáng chói về sự thánh thiện và có tài điều khiển, tổ chức. Do đó, Giáo Hội đã cất nhắc Ngài lên chức giám mục thành Hamburg vào năm 831 và năm 847, thánh nhân coi sóc địa phận Brême. Có tài, có đức, thánh nhân lại được tòa thánh bổ nhiệm làm khâm sứ tòa thánh ở tất cả các nước Bắc Âu.
Là một giám mục, một khâm sứ tòa thánh, nhưng thánh nhân luôn sống đời sống khắc khổ khó nghèo của một thầy dòng Bênêđitô. Thánh nhân luôn tin tưởng, phó thác, cậy trông vào Chúa. Dù rằng kết quả chẳng được bao nhiêu qua những năm làm giám mục, thánh Ansgariô không bao giờ chùn bước, không bao giờ tỏ ra thất vọng, bỏ cuộc. Thánh nhân đã gieo hạt Tin Mừng với tất cả nỗ lực, cố gắng, nhưng kết quả xem thấy chẳng được bao nhiêu. Thánh nhân luôn kiên trì, phó thác, cậy trông và vun đắp Giáo Hội Chúa Kitô làm cho Giáo Hội triển nờ, sinh hoa kết quả tươi tốt.
Dù rằng không được phúc đổ máu làm chứng cho Chúa, nhưng thánh Ansgariô đã ra đi bình an trong Chúa vào năm 865 tại giáo phận Brême với tâm hồn thánh thiện, thanh thản và hoàn toàn tin tưởng vào Chúa.
https://tgpsaigon.net/bai-viet/ngay-03-02-thanh-blasiogiam-muc-tu-dao-va-thanh-ansgariogiam-muc-46882
Mời nghe các bài đọc trong thánh lễ hôm nay:
(Martha đọc)
Nghe hoặc Download Bài đọc MP3 Tại đây
Bài đọc: 1 V 3,4-13
Xin ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe để cai trị dân Chúa.
Lời Chúa trong sách các Vua quyển thứ nhất.
Hồi đó, Vua Sa-lô-môn đi Ghíp-ôn để tế lễ vì chỗ ấy là nơi cao quan trọng nhất; Sa-lô-môn dâng một ngàn lễ vật toàn thiêu trên bàn thờ ấy. Tại Ghíp-ôn, đang đêm Đức Chúa hiện ra báo mộng cho vua Sa-lô-môn, Thiên Chúa phán: “Ngươi cứ xin đi, Ta sẽ ban cho.” Vua Sa-lô-môn thưa : “Chính Ngài đã lấy lòng nhân hậu lớn lao mà xử với tôi tớ Chúa là Đa-vít thân phụ con, như người đã bước đi trước nhan Chúa cách trung thực, công chính, với tâm hồn ngay thẳng. Chúa đã duy trì lòng nhân hậu lớn lao ấy đối với người, khi ban cho người có một đứa con ngồi trên ngai của người hôm nay. Và bây giờ, lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của con, chính Chúa đã đặt tôi tớ Chúa đây lên ngôi kế vị Đa-vít, thân phụ con, mặc dầu con chỉ là một thanh niên bé nhỏ, không biết cầm quyền cai trị nước. Con lại ở giữa dân mà Chúa đã chọn, một dân đông đúc, đông không kể xiết, không sao đếm nổi. Xin ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe, để cai trị dân Chúa và phân biệt phải trái; chẳng vậy, nào ai có đủ sức cai trị dân Chúa, một dân quan trọng như thế?” Chúa hài lòng vì vua Sa-lô-môn đã xin điều đó. Thiên Chúa phán với vua: “Bởi vì ngươi đã xin điều đó, ngươi đã không xin cho được sống lâu, hay được của cải, cũng không xin cho kẻ thù ngươi phải chết, nhưng đã xin cho được tài phân biệt để xét xử, thì này, Ta làm theo như lời ngươi: Ta ban cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn, đến nỗi trước ngươi, chẳng một ai sánh bằng, và sau ngươi, không một ai bì kịp. Cả điều ngươi không xin, Ta cũng sẽ ban cho ngươi: giàu có, vinh quang, đến nỗi suốt đời ngươi, không có ai trong các vua được như ngươi. Đó là lời Chúa.
Nghe hoặc Download Bài Tin Mừng MP3 Tại đây
Tin Mừng: Mc 6,30-34
Họ như bầy chiên không người chăn dắt.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Máccô.
Khi ấy, các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy. Người bảo các ông: “Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút”. Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa. Vậy, các ngài xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng. Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài. Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều. Đó là lời Chúa.
De fait, ceux qui arrivaient et ceux qui partaient étaient nombreux, et l’on n’avait même pas le temps de manger. Alors, ils partirent en barque pour un endroit désert, à l’écart. Les gens les virent s’éloigner, et beaucoup comprirent leur intention. Alors, à pied, de toutes les villes, ils coururent là-bas et arrivèrent avant eux. (Mc 6,30-34)